Phiền não giống như cỏ dại

ANTD.VN - Có một người đàn ông nọ sống ở thành phố đông đúc, trong môi trường luôn phải đua tranh, thị phi, chẳng được yên ổn nên trong lòng lúc nào cũng phiền não, chán chường và mệt mỏi. Một ngày người đàn ông bỏ thành phố, bỏ việc đi ngao du sông núi một thời gian cho khuây khỏa, mong tìm lại được niềm vui, trút bỏ hết phiền não trong cuộc sống.

Đến một thiền viện nọ trên núi cao, người đàn ông đứng giữa núi non trùng điệp, trời mây bao la thì thấy tâm hồn vô cùng thư thái, nhìn thấy một thiền sư đang tưới hoa liền đến chào và xin thỉnh cầu câu chuyện. Người đàn ông kể với thiền sư những bức bối phiền não của mình, xin với ông được ở lại thiền viện mấy hôm cho lòng thư thái và xin thiền sư giúp mình vứt bỏ đi những nỗi khổ trong lòng.

Vị thiền sư đồng ý và nhờ người đàn ông giúp cắt tỉa cỏ dại trong khuôn viên thiền viện vì ở đây neo người. Người đàn ông vui vẻ cầm kéo đi làm ngay. Khuôn viên thiền viện rộng mênh mông, người đàn ông ngày nào cũng cắt từ sáng sớm tới chiều muộn mà một tuần sau mới cắt xong cỏ dại. Nhưng khi nhìn lại, anh ta hốt hoảng khi thấy những chỗ vừa cắt xong cỏ lại mọc lên tiếp.

Người đàn ông cảm thấy chán nản, thấy như công sức của mình một tuần qua vứt đi, liền đến than thở với thiền sư, hỏi xem phải làm thế nào, thiền sư cười bảo: “lại cắt tiếp”.

Thế là lại thêm một tuần nữa, người đàn ông lặn lội cắt cỏ dại từ sáng tới tối nhưng cũng như lần trước, cỏ dại vẫn mọc lại ầm ầm khiến anh ta cảm thấy bất lực, nhưng thiền sư vẫn bảo: “cứ cắt tiếp”.

Đến một ngày, người đàn ông không chịu nổi nữa vì hai tay sưng phồng, người thì cháy đen vì phơi nắng. Anh ta tức tối đến gặp thiền sư kêu rằng: anh ta đến đây để xin thiền sư chỉ bảo cho cách vứt bỏ phiền não vậy mà ngày nào cũng phải đi cắt cỏ dại, chẳng khác nào bị đày ải.

Vị thiền sư vẫn ung dung hỏi: “Ta chẳng đang dạy anh cách vứt bỏ phiền não đấy thôi, sao anh không tiếp tục cắt cỏ dại nữa?”. Người đàn ông bực bội gắt lên: “Con không có cách nào để cắt tỉa được hết lũ cỏ dại này”. Thiền sư gật đầu, cười đáp: “Phiền não của con người cũng vậy thôi. Là những chuyện bình thường của cuộc sống. Phiền não lúc nào cũng có, người nghèo khổ thì phiền não vì miếng cơm manh áo, người giàu có thì phiền não vì phú quý, tiền bạc. Con người chỉ có một cách là không ngừng cắt tỉa chúng, liên tục không ngừng nghỉ. Đừng bao giờ ngồi một chỗ mà mong phiền não sẽ tự tan biến và không bao giờ quay trở lại”.

Người đàn ông tỉnh ra, quay trở về nhà.