Dị nhân hơn 40 năm ăn đủ các loại thịt sống, kể cả rắn lục xanh đuôi đỏ

ANTĐ - Đúng là đủ các loại, từ côn trùng ốc ếch, cá mú tanh ngòm, cho đến thịt của các loại động vật, ông đều ăn sống một cách ngon lành, trong khi những người khác nhìn thấy ông ăn thì phải bỏ chạy. Thậm chí mấy đứa trẻ con còn gọi ông là “ma cà rồng”. Những nói đến ông thì chẳng ai lạ gì, ông là Nguyễn Hữu Quyền (55 tuổi) xã Hải Sơn, huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng  Trị. Đã 40 năm nay ông ăn thịt sống như vậy mà sức khỏe không hề hấn gì.
Dị nhân hơn 40 năm ăn đủ các loại thịt sống, kể cả rắn lục xanh đuôi đỏ ảnh 1

Sở thích rợn người của lão nông

Cả xã Hải Lăng, hầu như ai cũng biết đến sở thích rợn người của lão nông Hữu Quyền. Hỏi ai ở đây, từ trẻ cho đến già, ai cũng biết lão Quyền. Cái lão ăn thịt sống thích hơn thịt chín”. Tôi tìm đến nhà ông vào một buổi sáng mưa tầm tã, vừa đặt chân lên thềm nhà, lão từ trong đi ra, sau khi nghe tôi trình bày sự việc, lão cười và bảo rằng: “ Chú mi hên, đến chậm tí nữa là tui đi kéo cá rồi. Mấy ngày ni mưa to, đầm đìa có nước lên nên có cá, đi kéo lưới để có cái cho vợ con ăn, với lại để tui kiếm con cá, cơn tôm chi ăn sống cho vui. Ngày ni chưa có con chi trong bụng hết”. Lão dứt lời thì trời lại đổ mưa. Biết là không thể đi kéo lưới được nên ông mời khách vào nhà. Khệ nệ bưng khay nước ra mời khách, lão phân bua: “Chả biết cái thân thể tui răng mà lạ, thích ăn mấy cái ngược đời. Họ ăn thịt chín nhiều lúc đau bụng, nôn mửa, rứa mà tui ăn thịt sống lại không bị chi hết. Chú nghe rồi giải thích giùm tui cái coi”.

Thật sự mà nói là sau khi nghe người dân bàn tán  về lão Quyền, tôi cũng rờn rợn, nhưng cũng vì cái tội tò mò nên tôi cũng làm liều để được hóng cái chuyện kinh dị của lão. Sau một tuần trà, lão bắt đầu đưa tôi về với cái tuổi thơ đi mò cua bắt ốc và cũng là lúc ông nhận ra cái khả năng ăn thịt sống của mình. Năm đó lão chỉ mới 10 tuổi, vào một buổi chiều mùa hè, nghỉ học nên lão theo đám bạn đi mò cua bắt ốc để về cải thiện bữa ăn. Sau khi bắt được kha khá tôm cá, thì lão đem về nhà rửa sạch sẽ để chờ mẹ về chế biến. Thấy tôm cá rửa sạch, nhảy lạch đạch trong chậu có vẻ thích thú, nên lão bắt một con tôm để ăn. Lần đầu ăn một con tôm sống, và cảm thấy ngon ngọt không tanh nên lần sau lão cứ thế mà bắt tôm để ăn sống.

Lần đầu chỉ là vài ba con tôm nhỏ, dần sau lão đánh dần qua cá, những con cá nhỏ rồi đến cá lớn. Lão bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, gặp phải xương thì lấy nhổ ra, còn không thì ăn hết. Lúc đầu mới ăn lão cũng chỉ lén lút gia đình, sợ ba mẹ biết thì lại la vì sợ đau bụng và ngộ độc. Nhưng lâu dần và đến lúc lão ăn cả côn trùng nên trong nhà cũng biết. Bố mẹ không cho ăn vì sợ nguy hiểm đến sức khỏe và hệ tiêu hóa. Nhưng như một cơn nghiện, lão không tài nào bỏ được. Hễ cứ đi đâu, gặp ai bắt cá, làm thịt lợn, bò, trâu hay gà vịt là lão lại xúm vào xin bằng được một miếng để ăn. Lúc thấy lão ăn thì ai cũng sợ, nhiều người nổi cả da gà, rợn tóc gáy và thậm chí là nôn. Sau khi biết mọi người “dị ứng” nên những lần sau đó lão né tránh mọi người để ăn. “Lúc tui mới ăn, mọi người chưa biết nên ai cũng sợ. Mấy lần tui ăn trước mặt họ, họ sợ lắm, có mấy người nôn ói đó luôn mà. Bữa ni thì họ quen rồi, ai thấy nhớp thì bỏ đi nơi khác thôi!”, lão tâm sự.

Cái sở thích quái đản của lão nhiều lần cũng gây ra trò cười cho mọi người. Những lúc có giỗ, có ai đó nhờ lão đến làm gà, vịt…lúc mổ thì lợi dụng lúc không có ai để ý, lão lấy tim con gà để ăn. Đến lúc mọi người hỏi, sao con gà này không có tim mà lại sống được. Mọi người cho đó là chuyện lạ, hiếm gặp ở đời, rứa là đem chuyện con gà không có tim mà vẫn sống được đi kể cho những người khác. Mãi đến lúc thấy tui ăn thịt sống, họ mới biết rằng quả tim con gà đó là do tui ăn. Nhiều lúc nghĩ lại thấy vui chú à”.

Một lúc ăn liền 2 con rắn lục xanh đuôi đỏ

Ai cũng biết rắn lục xanh là loại rắn cực độc, nhưng với lão Quyền “dị nhân” thì lão cũng không bỏ qua. Một buổi chiều, sau khi trong nhà đi ra quán ngồi chơi, lão thấy người hàng xóm bắt được 3 con rắn lục xanh đuôi đỏ, thấy lão cứ chăm chú nhìn vào ba con rắn cầm trên tay, người hàng xóm nói đùa rằng: “răng, ông cũng muốn ăn cả rắn lục xanh đuôi đỏ ni à. Ông mà ăn được tui cho ông ăn luôn”. Tưởng rằng ông Quyền không dám ăn con rắn, nhưng sau khi thấy ông ăn thì người hàng xóm kia mới tá hỏa, rồi cầm con rắn còn lại chạy về sợ lão ăn luôn thì khỏi làm thuốc. “Hôm đó, nếu ông hàng xóm đó không chạy về thì tui cũng ăn luôn rồi. Lão đó tưởng tui chỉ ăn được tôm, cá với thịt động vật thôi, chứ không nghĩ tui ăn được cả thịt rắn lục. Chú cũng biết, rắn lục hắn độc như răng mà. Nhưng đối với tui thì bình thường”- lão Quyền “dị nhân” bộc bạch.

Mặc dù là ăn thịt sống, nhưng lão cũng có nguyên tắc trong ăn. Lão không bao giờ ăn thịt sống mà mua ngoài chợ về, vì theo lão thịt ngoài chợ họ không che đậy, ruồi bu, kiến đậu… ăn dễ bị ngộ độc. Lão sinh ra trong gia đình 7 anh em, nhưng cũng chỉ có một mình lão có sở thích trái ngược như vậy. Do cuộc sống cực khổ nên mãi đến lúc 31 tuổi, lão mới cưới vợ. Tôi hỏi “Ông ăn thịt sống rứa mà đi tán gái họ có sợ không?”. Nhấp một ngụm nước trà, lão bảo: “Nói thiệt với chú chứ lúc đi tán gái, tui giấu chuyện mình ăn thịt sống, chứ nói ra có mà con gái hắn bỏ chạy mất dép. Cưới về phải mấy tháng sau bà vợ tui mới biết, lúc đầu bà cũng khiếp, bà bảo sao lúc yêu nhau ông không nói để tui biết. Tui bảo, nói ra để bà bỏ tui à! Sống với nhau mấy chục năm nên bà cũng quen dần, với lại thấy tui ăn mà không có bị đạu bụng, nôn ói  và cũng có nguyên tắc riêng nên bà không ngăn cản nữa”.

Sở thích ăn thịt sống của lão nhiều lúc cũng hay. Lão kể rằng, có một bữa đi ăn cỗ về, chả hiểu người ta nấu nướng thế nào mà mấy người ăn toàn bị ngộ độc. Vụ đó cả thôn lão có đến cả trăm người bị, phải vào viện nằm điều trị mấy ngày, nhưng với lão thì không hề mảy may có chuyện gì. Cho dù cũng ăn những thức ăn đó.  

Thậm chí cơ thể lão còn lạ đến mức không phản ứng với  thịt sống, mà còn có cả việc uống thuốc tây quá liều cũng không nguy hiểm đến tính mạng. “Tui có mắc căn bệnh tiểu đường, đi khám bác sĩ cho đơn thuốc và liều lượng thế nào lại bị sai. Tui về cứ theo đó mà uống chứ có biết chi mô. Sau khi uống hết đợt thuốc đó thì tui tới bệnh viện để bác sĩ khám lại bệnh và cho thêm thuốc. Ông bác sĩ khám cho tui tá hỏa khi nhìn vào đơn thuốc, thấy kê quá liều lượng. Đáng ra liều thuốc chỉ uống một ngày một viên thì trong toa kê tăng gấp đôi, tui về theo đó uống, rứa mà có hề hấn chi mô. Bữa đó ông bác sĩ cũng xanh mặt! Nhưng tui nghĩ do ông đó sơ suất với lại mình không can chi nên bỏ qua cho họ!” lão nhớ lại.

Một lúc ăn 35 quả trứng vịt lộn

Sở thích ăn thịt sống không gây nên bệnh tật cho lão mà có lẽ còn làm tăng thêm sức đề kháng cho lão. Đã vậy lão ăn lại càng khỏe có khi còn vượt xa cả các thanh niên trai tráng trong làng. “Ăn trứng vịt lộn là phải ăn cho đã, ăn một vài cái thì bõ bèn chi. Lão bây giờ già rồi nhưng nói đến ăn trứng vịt lộn là phải đem rổ ra đựng. Một mình lão ăn 35 quả trứng vẫn chưa nhằm nhò gì. Nước sôi lên đem quả trứng trụng qua rồi lấy ra, vắt ít chanh thêm tý muối thì đừng nói 35 trái, 50 trái cũng hết với lão.” - Nói xong, lão cười một tiếng thật đã, rồi  kể lại những “kỷ niệm khó quên” về thói quen của mình. Nhà ông Nguyễn Khánh Vinh, Chủ tịch UBND xã Hải Sơn có một hồ nuôi cá. Một hôm ông Vinh đang hút hồ cá thì ông Quyền đến chơi và ngỏ ý xin ông Vinh ít cá để ăn sống. Ông Vinh tưởng ông Quyền nói đùa liền bảo rằng “anh cứ ăn thoải mái”. Chỉ nghe đến vậy, ông Quyền bắt liền hai con cá lóc rồi nhai tỉnh queo, ông Vinh thấy vậy kinh hãi liền ngăn cản không cho ông Quyền ăn nữa.

Về lý thuyết thức ăn sống khi đưa vào cơ thể người vẫn tiêu hóa được, ví dụ như món gỏi cá hay thịt. Tuy nhiên, trường hợp ăn thịt sống kiểu của lão Quyền thì đúng là có một không hai.