Chìm nổi phận người

(ANTĐ) - Ở khu vực Thanh Xuân Bắc này, không có ai là không biết đến chị Hải, người phụ nữ nhiễm HIV  7 năm đã vượt qua sự nghiệt ngã của số phận để tìm đến bến bờ hạnh phúc. 

Chìm nổi phận người

(ANTĐ) - Ở khu vực Thanh Xuân Bắc này, không có ai là không biết đến chị Hải, người phụ nữ nhiễm HIV  7 năm đã vượt qua sự nghiệt ngã của số phận để tìm đến bến bờ hạnh phúc. 

Người phụ nữ đã bước qua tuổi 40, vẫn còn xuân sắc nhưng tôi nhận ra một nét thẳm sâu trong sự xót xa của đời người. Ngoài cửa nhà, cậu bé chừng 10 tuổi vừa dừng ở cửa, vừa nhìn thấy mẹ, cậu như muốn khóc. “Có phải hôm nay, bạn nào trêu con không?” - cậu bé không trả lời nhưng lòng người mẹ thì hiểu, câu trả lời nằm trong đôi mắt ầng ậng nước.

Chị Hải bảo rằng, mỗi sáng sớm, khi con đến trường hay mỗi chiều đón con về chị đều đứng ở cửa, quan sát trên đôi mắt và khóe miệng con. Nếu hôm nào thấy nó mỉm cười, thì hôm ấy, lòng người mẹ cũng ngập tràn hạnh phúc.

Sinh năm 1970, 17 tuổi chị đã lấy chồng. Đó là người bạn thanh mai trúc mã từ hồi hai người ở cạnh nhau ở khu tập thể. Mối tình đầu đầy ngọt ngào nhưng cũng lắm cay đắng. Năm 1988, cậu con trai lớn với người chồng đầu tiên ra đời.

Vợ chồng trẻ, công ăn việc làm không ổn định, lại thêm con nhỏ nên cuộc sống của anh chị trăm bề khó khăn. Rồi những trận cãi vã, những suy nghĩ nhỏ nhen nhân dần lên thành cái lớn, và chia tay là một tất yếu mà không gì có thể ngăn cản nổi. 20 tuổi, sau khi sinh chị càng đẹp hơn. Chia tay nhẹ nhàng, dù người đàn ông ấy vẫn dành rất nhiều tình cảm cho chị.

Và mối tình thứ hai đến không hẹn trước. Một người bạn trong nhóm chơi. Chị lấy anh, về sống chung ở Hà Đông. Là con trai duy nhất nên anh được bố mẹ chiều chuộng lắm. Ban đầu khi đến với nhau, anh chị bị ngăn cản rất nhiều nhưng anh vẫn cương quyết bởi vì “con yêu Hải”. Thế nhưng tình yêu của chị đã không thể cưỡng lại được sự chiều chuộng của gia đình và thi thoảng có đôi lời dèm pha. Chán nản anh tìm đến với nàng tiên nâu chỉ mong quên hết mọi cay đắng ở đời, quên tất cả những điều không hay của cuộc sống.

Qua bao thăng trầm, giờ đây chị Hải đã tìm được hạnh phúc cho mình
Qua bao thăng trầm, giờ đây chị Hải đã tìm được hạnh phúc cho mình

Những suy nghĩ thiển cận, những việc làm nông nổi không những không chia sẻ được cuộc sống cho vợ chồng trẻ mà ngược lại anh đã mang cái án tử hình về cho chính bản thân mình. Cuộc sống cay đắng, tủi hổ và tự ti khiến chị sống khép mình hơn, sợ hãi hơn… Đồng hành với nỗi cô đơn của chị chính là những cơn thèm thuốc của anh, những cuộc vật lộn ấy cứ ám ảnh chị suốt thời gian dài. Rồi chị có thai. Năm 2002, chị sinh con trai. Sinh con được 3 tháng, chị tự cai nghiện cho chồng, nhưng chị không ngờ đó chính là sai lầm lớn nhất của đời mình.

Tháng 6-2004 chị đi xét nghiệm. Cầm kết quả HIV dương tính trên tay chị gần như không biết gì nữa, một nỗi đau không thể nói thành lời mà từ từ ngấm vào da thịt. Chị tự bảo rằng: “Mình không thể gục ngã vào lúc này, phải đứng lên để sống thật tốt, sống thật có ích” thế nhưng khi ra khỏi bệnh viện chị vẫn rất sợ, chị sợ người ta biết mình nhiễm HIV, mỗi ánh mắt của người đi đường nhìn nhau chị cũng có cảm giác họ đang chế giễu mình.

Rồi về qua đường Nguyễn Trãi, những tấm biển “ma túy là kẻ sát nhân” với hình ảnh cái đầu lâu với đôi mắt sâu hoắm, một dấu nhân… làm chị càng thêm sợ. Chẳng lẽ ma túy, giờ lại HIV nó đáng sợ như những gì người ta tuyên truyền trên các áp phích, banner ấy sao? Và chị chợt nhận ra, đôi mắt mình nhòe lệ. Cứ thế chị sống trong sợ hãi, lo lắng và khép mình. Mỗi sáng sớm đi chợ, chị cúi gằm mặt xuống đất, đến hàng nào đó mua xong là đi thẳng về nhà, cả đoạn đường dài không dám đưa mắt nhìn ai cả, dù có người quen nhận ra, hỏi thăm, chị ừ hữ cho qua rồi đi như chạy về nhà.

Mấy tháng sau, chị đi xét nghiệm cho con, lại là dương tính. Chị đã bật khóc nức nở, làm sao để cứu con đây? Điều đau lòng nhất đó là cháu không bị lây nhiễm từ mẹ mà bị phơi nhiễm từ bố, và nguyên nhân do chị tự cai nghiện cho chồng. Nhìn cậu con trai 2 tuổi và biết trước được số phận nó, chị không cam tâm. Chị hận anh, hận mình đã không thể làm gì cho con được. Giá như được quay lại ngày xưa, chị sẽ đẩy anh vào trại cai nghiện để con chị được cách ly vô trùng. Rồi chị nói chuyện với anh về tương lai của con đã hủy hoại trong chính tay mình, anh bật dậy,  mắng chị, đánh chị rất thậm tệ.

Chị uất lắm, cay đắng, tủi hổ lắm. Cuối năm 2004 chị đành lặng lẽ ôm con ra đi, đó gần như là một cuộc chạy trốn, và người chồng đầu tiên của chị đã một lần nữa giang rộng vòng tay đón chị về nhưng chị không thể bởi “chị chỉ có thể nhờ anh khi tai qua nạn khỏi rồi sẽ trở về nơi dành riêng cho chị”. Chị đã nhiễm HIV, chị không thể truyền bệnh này cho người chồng rất mực yêu thương mình được. Sau đó không lâu, người chồng thứ 2 của chị bị công an bắt, chị bế con nhỏ về lại khu tập thể xưa, nơi chị đã lớn lên và sống với những vấp ngã đầu đời.

Một ngày giữa mùa hè năm 2006, những người dân quanh khu Thanh Xuân Bắc lại một lần nữa đón chị về, lần này chị về cùng với đứa con nhỏ đang nhiễm HIV. Chị thuê căn nhà nhỏ bên cạnh nhà bố, lẳng lặng sống như một cái bóng vì cứ sợ người ta biết mình bị HIV. Ngoài bán nước và chăm sóc con trai bé nhỏ, chị kiêm luôn công việc của một tình nguyện viên, chuyên đi tư vấn sức khỏe cộng đồng cho những người nhiễm HIV.

Không có xe nên mỗi khi đi hội thảo về HIV, chị thường đi xe ôm của anh. Họ thường đi với nhau nhưng không bao giờ nói chuyện gì vì chị sợ người ta biết mình bị H.

Một tối mùa hè năm 2007. Sau khi đi hội thảo về đã rất mệt mỏi, lại gặp chuyện buồn ngay trong gia đình, gọi cho bạn thân thì đang ở xa, không biết tâm sự cùng ai nên chị đã tìm đến rủ anh đi uống café. Ngồi trong tiếng nhạc du dương cạnh hồ, bên cạnh bao đôi tình nhân đang thủ thỉ tâm sự… chị khát khao được quay về thời thiếu nữ, để được yêu như lần đầu. Rồi chị bảo phục vụ mang đến cho chị chai rượu Anh Đào.

Khi hơi men đã ngà ngà say, chị đã tuôn ra bao nhiêu điều thầm kín trong cuộc đời mình. Là câu chuyện về hạnh phúc lứa đôi không trọn vẹn, là chuyện về cậu con trai đã gần 20 tuổi nhưng chị chưa làm được gì cho con, là câu chuyện về sức khỏe của cậu con nhỏ đang học lớp 2, nhưng cái nỗi cô đơn và bi kịch lớn nhất của mình thì chị không đủ can đảm để nói. Anh tỏ ra chia sẻ với chị, hơn ai hết, là người không hạnh phúc trong hôn nhân gia đình nên anh hiểu và thông cảm sâu sắc với chị.

Hôm ấy chị về nhà muộn. Chợt anh níu tay chị bảo: “Hôm nay các con không ở nhà, chúng mình ra nhà nghỉ anh có chuyện này muốn nói với em” - Chị ngạc nhiên nhưng rồi lại đi theo như một cái máy. Đêm hôm ấy, nằm cạnh nhau tâm sự rất nhiều về cuộc sống, về gia đình, bè bạn và hai đứa con của chị. Rồi anh ngỏ lời yêu. Chị nằm im không trả lời bởi chị nghĩ đó là giây phút bồng bột của anh mà thôi. Họ cứ nằm cạnh nhau như thế cho đến sáng - đó là đêm đầu tiên trong đời chị cảm thấy cuộc đời mình cũng có khi được hạnh phúc, chị thấy số phận vẫn không hề bỏ rơi chị. Chị ước giá như đêm ấy cứ kéo dài mãi để anh chị nằm cạnh nhau, và kể cho nhau nghe về cuộc sống mà mình đã chiêm nghiệm trong suốt nửa đời người.

Hôm sau, chị lấy hết can đảm mới thốt ra được mấy lời: “Quả thực em không muốn dấu anh về tình trạng bệnh tật của mình. Em đã nhiễm HIV, em muốn nói thật để anh biết, anh cứ suy nghĩ nếu đến được với nhau thì đến còn không thì thôi, em không trách anh đâu”- nói xong, chị đứng im chờ đợi. Chưa bao giờ chị thấy căng thẳng đến thế. Anh ôm chị vào lòng: “Anh không bao giờ nghĩ rằng em dám nói thẳng với anh những điều đó. Thực ra anh nghi ngờ khi thấy em đến các hội thảo của người nhiễm HIV.

Bệnh tật cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả miễn làm sao mình có đầy đủ thông tin để phòng tránh cho nhau là được. Hơn nữa, dù không may mắn khi có HIV nhưng em vẫn vượt qua được để đi làm việc và đón nhận nó như vậy anh càng thấy cảm phục và thương em nhiều hơn…”. Anh nói nhiều lắm nhưng “vì hạnh phúc đến quá bất ngờ nên chị đã không thể nghe hết những điều sau đó nữa”…!

Bỏ qua những kỳ thị, anh chị đến với nhau, nâng niu cái hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng vô tận ấy. Hàng ngày, chị vui tươi chăm sóc anh và các con, anh siêng năng chạy xe ôm kiếm tiền phụ vợ. Nhiều người bảo rằng anh hâm khi quyết định lấy chị nhưng anh bảo rằng “anh đã lỡ một chuyến đò hạnh phúc rồi, cuộc đời anh những tưởng chẳng còn ai để gắn bó, nhưng khi gặp chị, mọi chuyện lại ngả sang hướng mới, đó là khi anh thấy cuộc đời vui trở lại. Chính vì điều đó nên anh không quan tâm đến những xì xào phía sau lưng mình.

Mới rồi, chị gọi điện báo tin vui “chị đã sinh con rồi em ạ, bao nhiêu lo lắng, suy tư, áp lực cuối cùng đời cũng mỉm cười với chị. Con gái của chị và anh hoàn toàn bình thường, đó là một món quà tuyệt vời nhất mà chị nhận được sau nhiều cay đắng” và với chị, “chỉ cần vậy thôi, hạnh phúc lắm rồi…”

Hạnh phúc mà anh chị có được không phải là cổ tích mà chính là sự nỗ lực của trái tim khao khát yêu thương vô bờ bến mà họ dành cho nhau sau tất cả những nghiệt ngã của số phận.

Tiểu Linh