Tôi đã yêu con gái của… người xưa

ANTĐ - Tôi là tiến sỹ, hoạt động trong một lĩnh vực khoa học xã hội, sống cô đơn đã gần 10 năm vì chia tay vợ do không hòa hợp. Một trong những công việc khiến tôi khuây khỏa được nhiều là đi nói chuyện ở mọi nơi khi được mời. Trong một lần đi làm việc này, tôi đã chú ý tới một cô gái còn rất trẻ ngồi nghe ở dưới. Cô có nước da trắng mịn và mái tóc vừa dày, vừa dài trông rất bắt mắt. Tôi đoán chắc cô chưa thể lập gia đình. Cô có những biểu hiện khiến tôi rất hào hứng nói chuyện: Chăm chú, mắt nhìn tôi đăm đăm không chớp, như là muốn nuốt hết mọi lời tôi phát ra. Gương mặt cô rạng rỡ, tỏ ý tâm đắc lắm.

Minh họa: Internet

Tan buổi nói chuyện, vì quãng đường về nhà chỉ chừng một cây số nên tôi đã đi bộ. Đi được một quãng, tôi nghe giọng nữ cất lời :
- Sao thầy đi bộ ạ?
- Nhà tôi gần đây.
-Thưa thầy, sau đây, nếu thầy không bận và cho phép, em muốn được mời thầy vào quán uống nước. Và em cũng muốn xin thầy tư vấn cho đôi điều.
- Cảm ơn em. Tôi có thể mời em về nhà chơi. Nhà tôi chỉ cách đây một quãng ngắn.
Cô gái nhận lời. Tôi ngồi lên xe. Cô cầm lái. Từ cơ thể cô tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, đủ khiến tôi có cảm giác lâng lâng, khoan khoái.
Sau khi ngồi vào ghế phòng khách, cô bày tỏ nhu cầu muốn hỏi tôi một số vấn đề liên quan đến bài nói chuyện vừa rồi. Càng tiếp xúc lâu với cô, tôi càng thấy phảng phất có nét giống một ai đó tôi đã từng gặp, nhưng nghĩ mãi không ra. Tôi bèn tự nhủ: Ở trên đời, thiếu gì người giống nhau. Hơn nữa, mình có nghĩ ra được cô ta giống ai đâu mà cứ phải phân vân.
Cô gái hỏi một số điều. Nhưng tôi có cảm giác đó chỉ là cái cớ để cô gặp tôi, vì chẳng có gì đáng để cô thắc mắc. Tuy nhiên có một câu khiến tôi không thể không suy nghĩ : “Em có đứa bạn yêu một người hơn nó những gần 30 tuổi, hơn cả tuổi bố nó. Tất thảy mọi người đều phản đối. Nhưng nó thì nhất quyết không dừng lại. Riêng em ủng hộ vì người nó yêu đã ly hôn vợ từ lâu, yêu nó nghiêm túc, rất có trách nhiệm với nó, là một người đàn ông còn rất phong độ và rất đáng được ngưỡng mộ”. Cô muốn tôi “gỡ rối” cho bạn của cô. Nhưng tôi thấy cô có vẻ không mấy tập trung vào điều tôi nói mà hay quan sát, nhìn tôi. Linh cảm cho tôi biết cô gái ít nhiều có thiện cảm và…để ý đến tôi.
Buổi gặp gỡ đó qua đi. Và tôi bị ám ảnh mãi bởi mái tóc đẹp, làn da trắng và đôi mắt sáng, long lanh của cô gái. Cô để lại số điện thoại. Rất nhiều lần tôi đã định bấm máy, nhưng rồi nghĩ thế nào lại thôi vì không vượt qua được mặc cảm: Cô ta chỉ bằng tuổi con út mình, lại rất xinh đẹp, trong khi mình không có những thế mạnh mà các cô gái thời nay đang hướng tới như tiền bạc, thế lực… Tôi chỉ có mỗi một điều khiến mình có thể ngẩng cao đầu với cuộc đời: Thành đạt trong sự nghiệp với vốn tri thức, năng lực chuyên môn khiến nhiều người vị nể. Nhưng đó đâu phải là điều hấp dẫn đối với nhiều người đẹp thời nay. Giờ đây, thần tượng của họ là những “đại gia” với những căn hộ cao cấp, xe ô tô đáng giá bạc tỷ và mức tiêu hàng triệu mỗi ngày. Nghĩ vậy nên tôi cố gắng xua đi hình ảnh cô trong tâm tưởng. 
Thời gian trôi đi. Gần một năm sau, tôi đang sống bình lặng, yên ả thì bỗng nhận được cú điện thoại trước ngày 20-11 mấy ngày. Khi điện thoại hiển thị số, tôi bồi hồi khi thấy tên cô gái xuất hiện. Tôi đã không kìm nén được cảm xúc. Cô bày tỏ nhu cầu muốn đến thăm tôi nhân ngày Nhà giáo Việt Nam. Cô cũng nói thời gian qua do đi nước ngoài nên không liên hệ, thăm hỏi được tôi.
Và cuộc đến thăm lần này của cô đã đánh một mốc son trong đời sống tinh thần của tôi. Một thời gian sau đó, chúng tôi đã yêu nhau - một tình yêu khác mọi mối tình bình thường - tình yêu của một người đàn ông đã từng có vợ, con với một người con gái mới lớn, lại chỉ bằng tuổi con út mình. Tình cảm của chúng tôi ngày càng mặn nồng và đã bàn định đến cuộc hôn nhân trong một tương lai gần. Nhưng chúng tôi phải vượt qua một trở lực: Mất công thuyết phục người mẹ của Hạnh. Cô kể về hoàn cảnh của mình: Lớn lên, không biết bố là ai, chỉ nghe mẹ nói bố mất từ khi cô còn ẵm ngửa. Cả ông và bà ngoại cũng qua đời từ khi mẹ cô chưa lấy chồng. Anh em của mẹ cũng chẳng có ai, toàn những người họ hàng xa, sống mỗi người một nơi, nên cô chỉ biết mọi chuyện qua lời mẹ nói. Mẹ cô cũng kể: Năm Hạnh lên 3 tuổi, bà có quen biết và đem lòng yêu thương một người đàn ông rất tốt nhưng nghèo. Anh ta tha thiết muốn gắn bó với 2 mẹ con và làm cha dượng Hạnh nhưng do thương người đó mà mẹ cô phải chối từ vì nghĩ nếu nhận lời, anh ta sẽ rất khổ, thiệt thòi (người này là trai tân, lại kém mẹ cô 2 tuổi). Buồn bã, sau đó vài năm, anh lấy vợ. Nhưng mẹ cũng nghe tin người này sống không hạnh phúc. Mãi khi lớn lên, Hạnh mới biết bố mình không phải đã chết mà phụ tình mẹ, đã đang tâm bỏ vợ con để chạy theo một cô gái trẻ đẹp khác. Hạnh nói với tôi: Vì cả đời mẹ bất hạnh, sống không có chồng nên rất sợ con gái sẽ khổ nếu lấy chồng thiếu cân nhắc. Chắc chắn mẹ Hạnh sẽ không ưng tôi vì nghĩ con gái sẽ sớm góa bụa khi tôi qua đời. Nhưng cô nói sẽ thuyết phục mẹ đến cùng và dù thế nào cũng quyết tâm lấy tôi, không để tôi đau khổ. Lời cô hứa như dao chém đá.
Rồi thì cũng đến lúc bắt buộc tôi phải về thăm, ra mắt mẹ Hạnh. Và sự thật quá phũ phàng. Khi gặp bà, tôi đã nhận ra đó chính là người mẹ có một con mà tôi đã đem lòng yêu mấy chục năm trước nhưng không được chấp nhận chỉ vì người mẹ trẻ đó thương tôi. Và Hạnh chính là đứa trẻ lên 3 ngày ấy. Tôi sững sờ nhưng cố tình làm như không nhận ra Thu - tên người mẹ của Hạnh. Chẳng hiểu Thu có nhận ra tôi hay không mà cũng tỏ ra như xa lạ, chưa gặp bao giờ. Tôi vô cùng bối rối, không biết xử trí ra sao trong hoàn cảnh này. Chẳng lẽ tôi dứt áo, chạy trốn tình yêu của Hạnh? Nếu biết rõ sự thật, liệu Hạnh có còn ý định chung sống với tôi?

Nếu như anh thật sự yêu Hạnh thì cần phải quên chuyện xảy ra trong quá khứ, chỉ tập trung vào việc cùng Hạnh thuyết phục người “mẹ” chấp nhận vị “rể” nhiều tuổi. Còn nếu bà Thu kể hết sự thể với con gái thì hãy để cô ấy quyết định. Mọi việc sẽ phụ thuộc vào Hạnh. Nếu cô ấy quyết tâm yêu và lấy anh, đó là cuộc hôn nhân hợp pháp, được pháp luật bảo vệ vì trước đây, anh chưa là chồng Thu và hiện tại cũng đã ly hôn.. TS Nguyễn Đình San