Hạnh phúc có quay về với tôi?

ANTĐ - Tôi đang hết sức bối rối, không biết nên thế nào. Suy nghĩ, dằn vặt để tìm ra lối thoát đã vượt quá sự chịu đựng của một người phụ nữ như tôi. Tôi mong được chia sẻ để vơi đi phần nào tâm trạng bế tắc.
Hạnh phúc có quay về với tôi? ảnh 1

Tôi và P cùng học một lớp thời cấp III. Tôi được mọi người nhận xét là hiền dịu, xinh tươi, còn P là chàng trai hiếu động, sôi nổi và học giỏi nhất lớp. Đến năm cuối cấp, cả lớp gán ghép tôi với P. Thế là chúng tôi thầm kín nảy nở tình yêu mà mỗi người đều không tự ý thức.

Kết thúc đời học sinh phổ thông, tôi đỗ đại học trong khi P bị trượt. Tôi luôn an ủi P, trường đại học không phải là nơi duy nhất để lập nghiệp. P yên tâm với lời khuyên của tôi. Anh tạm “rẽ ngang” đi làm. Còn tôi trở thành sinh viên Đại học Sư phạm. Sau vài năm, P trở thành cai thầu xây dựng, mặc dù anh chẳng hề qua nghề thợ xây bao giờ, có lẽ do có tài ngoại giao, có khả năng ăn nói cộng với bề ngoài điển trai mà dễ dàng kiếm được nhiều hợp đồng béo bở.

Nhờ tài xoay xở, chỉ sau vài năm làm thầu xây dựng, từ một thanh niên thất nghiệp, P đã trở nên giàu có khi tuổi đời còn rất trẻ. Anh giúp thêm tiền bạc cho tôi theo đuổi chuyện học hành. Sau khi tốt nghiệp đại học, P đã bỏ tiền “chạy” cho tôi được về dạy học ở một trường tại Thủ đô. Mối tình của chúng tôi được hình thành từ những năm cuối đời học sinh phổ thông, tiếp tục phát triển tốt đẹp. Do xác định sẽ chung sống với anh trọn đời nên tôi cũng không e ngại khi nhận tiền giúp đỡ của anh để lo cho những việc lớn liên quan đến cuộc sống chung sau này.

Một năm sau khi tôi đã ổn định công tác, chúng tôi cưới nhau rồi sinh được đứa con trai. Tôi không phải mó tay vào bất cứ việc gì ngoài cho con bú vì đã có người giúp việc. Tôi trở thành một người phụ nữ sung sướng và hạnh phúc với trọn vẹn ý nghĩa về cả hai phương diện vật chất và tinh thần. Vậy mà không ai có thể ngờ những ngày tháng hạnh phúc của chúng tôi lại ngắn ngủi đến thế. Do có nhiều tiền, P lao vào chơi bời, nhậu nhẹt và ham mê cờ bạc. Càng ngày anh càng về nhà thất thường, để mặc tôi phải đợi cơm và rất nhiều khi bỏ bữa. Ngược lại, tôi vẫn cố gắng chu đáo mọi việc. Vì còn non yếu nghiệp vụ nên tôi thường xuyên nhận được sự giúp đỡ của K - một tổ trưởng bộ môn giỏi, giàu kinh nghiệm. K là người rất say mê công việc nên gần 40 tuổi vẫn chưa lập gia đình. Thấy tôi đã có chồng con, K luôn tế nhị, mặc dù rất nhiệt tình giúp đỡ để tôi nhanh chóng vững vàng về chuyên môn. Thú thực, chính điều đó đã khiến tôi rất cảm phục và tôn trọng anh hơn. Anh không bao giờ có biểu hiện gì khiến tôi phải đề phòng.

Là một giáo viên giỏi và có uy tín, được học sinh rất quý trọng, K luôn mô phạm nhưng có tâm hồn lãng mạn. Anh yêu thích nghệ thuật, thiên nhiên và có khiếu nói chuyện cuốn hút. Tôi biết rõ K có tình cảm với tôi tuy bên ngoài cố giấu. Và tôi cũng biết rõ trái tim mình đã rung động người đàn ông sâu sắc, có cá tính mạnh mẽ nhưng lại điềm đạm, kín đáo này. Cả hai chúng tôi đã cố gắng giữ gìn, vì đều là giáo viên, xung quanh luôn có sự để ý của nhiều người. Tình yêu thầm kín ấy cứ âm ỉ cả năm trời không ai hay biết, càng không có điều tiếng gì. Nhưng rồi đến một ngày kia, cái gì đến đã đến. Chúng tôi hẹn gặp nhau tại một địa điểm ở ngoại ô thành phố. Và tình cảm của chúng tôi đã bùng nổ. Chúng tôi đã như hai thùng xăng bốc cháy trong vòng tay nhau...

Thế là tôi đã dấn thân vào con đường tôi lỗi - ngoại tình. Qua đi những giây phút ngây ngất, đam mê ở bên nhau, rời khỏi K trở về nhà, lòng tôi nặng trĩu. Tôi thực sự lo sợ, pha lẫn hổ thẹn, dày vò và day dứt. Tôi đã bụng bảo dạ: Phải kêu gọi K dùng hết nghị lực để quên tôi, hãy chỉ coi tôi là đồng nghiệp, là cấp dưới như những ngày đầu. Tôi tin một người giàu ý chí, bản lĩnh và đầy lòng tự trọng, hẳn là K sẽ hoàn toàn chấp nhận lời đề nghị của tôi. Nhưng cứ ở trước mặt K, tôi lại không thể cất lời. Tôi càng cố xua đi thì hình ảnh anh lại càng trỗi dậy, chi phối tôi hơn bất cứ lúc nào. Trong khi đó chồng tôi vẫn không hay biết gì, vẫn lún sâu vào những sai lầm của một người chồng vô trách nhiệm, vẫn đi biền biệt, có khi vắng nhà cả tuần, cả tháng không một cú điện thoại gọi về. 

Tôi đã thực sự quen dần với sự thiếu vắng P và cảm thấy những cục tiền chồng tôi đưa đã trở nên vô nghĩa. Tôi đã thực sự bị P bỏ rơi trong khi trái tim lại hoàn toàn thuộc về K. Đã rất nhiều lần, tôi trỗi dậy ý định chia tay P để sống với K, nhưng nhìn đứa con trai còn rất nhỏ, đã không dám nghĩ đến. Tôi biết là nếu đặt vấn đề ly hôn chắc chắn P không từ chối nhưng tôi vẫn không thể làm được điều đó. Hiện tại tôi đang sống trong sự giằng xé và day dứt, không giây phút nào thanh thản. 

Sự thể đã đến nước ấy, có lẽ cách tốt nhất là nên nói chuyện đàng hoàng với P để dẫn tới chia tay. Chị nảy nở tình cảm với K là do một quá trình P vô trách nhiệm. Tuy nhiên, trước khi bàn bạc, trao đổi việc hệ trọng này, hãy thống nhất với K tạm dừng quan hệ, để xúc tiến các thủ tục pháp lý xong xuôi. Nhưng nếu P thực sự hối hận và có biểu hiện sửa chữa thì hãy vì đứa con mà chấp nhận P quay trở lại. Chị cũng hãy cố gắng vượt lên. Chỉ đau khổ một thời gian, rồi đâu sẽ vào đấy. Rồi hạnh phúc sẽ quay về.

TS Nguyễn Đình San