Nước mắt VMM, hay chuyện về đích "kinh hoàng" cự ly 100km của một VĐV

ANTD.VN - Cự ly 100km giải chạy việt dã vượt núi Việt Nam Mountain Marathon 2019 (VMM) được coi là khốc liệt nhất tại các giải chạy của Việt Nam vừa kết thúc. Có 1 VĐV đã hoàn thành cự ly 100km và để lại có những xúc cảm khiến người đọc hồi hộp, bất ngờ, ngỡ ngàng và vỡ òa, cảm phục. ANTĐ xin giới thiệu bài viết của anh Lê Hồng Nhật.

Với hơn 25 giờ không ngủ, lang thang núi cao, rừng sâu, vực thẳm, tôi đã hoàn thành 100km giải chạy việt dã vượt núi Việt Nam Mountain Marathon 2019 (VMM) - cự ly khốc liệt nhất tại các giải chạy của Việt Nam, may mắn đứng trong 113 người về được đích (trên tổng số 256 vận động viên (VĐV) đến từ 48 quốc gia). Cảm giác nhức mỏi đã qua, nhưng những vết xước trên cơ thể vẫn còn khiến tôi đau đớn. Giọt nước mắt nén đau đã khô đi nhưng dư âm về giải đấu còn vang mãi. Tôi viết ra để ghi lại khoảnh khắc ấy, và để răn mình tiếp tục cố gắng hơn vào năm sau.

Xuất phát: Háo hức lao vào màn đêm

21h ngày thứ 6, 20-9-2019, hơn 200 con người háo hức lao vào màn đêm từ Topas Ecolodge khi trời se lạnh, chuyển mưa. Đoạn đường cấp phối nhấp nhô và dốc nhẹ được vài km thì rẽ quặt xuống lối nhỏ vào bản, băng vườn, ruộng của đồng vào qua nhiều chỗ sỏi đá nham nhở và bùn lầy. Tôi mang đồ quá nặng và xóc vướng, vừa chạy tay vừa giữ. Khá căng thẳng vì sợ ko kịp giờ quy định. Lần đầu chạy cự ly "khủng" và không nghiên cứu kỹ đường, tôi hơi căng tâm lý nên mất nhiệt. Hơn 10km đến chốt kiểm tra (Check Point - CP) CP101, thời gian quá ổn, khi tôi trong top 20 người đầu tiên. Tôi bỏ lại gần nửa trang bị (bó gối, găng tay, belt, vài gói điện giải, chăn giữ nhiệt...), lúc này đã nghe thấy có VĐV nước ngoài xin bỏ cuộc...

Từ CP101 - CP102 dài hơn 17km, trời mưa trong rừng lạnh, tối đen kịt, gió và đủ loại âm thanh, khoảng cách giữa các VĐV khá xa nên cảm giác khá sợ. Đèn pin sáng kém (lỗi chủ quan) khiến tôi bước hụt khá nhiều, trộm vía đổ dốc ổn nên duy trì tốc độ khá cao. Gặp Vũ Văn Hiếu, cám ơn VĐV này đã giúp cái túi zip bọc điện thoại khi trời mưa nặng hạt. Ra đến CP2 được 28km, mất hơn 4 tiếng. Giờ là đến dốc đứng, bùn đất, cỏ tranh...


Các thông số các nhân của VĐV Lê Hồng Nhật trong giải chạy 100km VMM 2019 tại Sapa

Mưa to, bùn đất và dòng suối chảy xiết

4,5km dốc đứng bùn đất, cùng mưa to khiến tôi quá mệt, không có chỗ bám nghỉ nên trượt chân ngã vài lần. Càng lo khi đến CP103 quá 4h sáng là bị loại, trong khi tôi quyết để dư thời gian giành cho các CP sau. Gặp VĐV Trần Thành của đội VNG, bám nghỉ ở khúc mương bê tông khi gần đỉnh, anh em cũng chỉ chào nhau được tý rồi lặng lẽ bấm chân vượt dốc. Đến CP103 khi 2h23p sáng, thừa thời gian 1h37p, tôi khá vui. Tuy nhiên trời mưa to, gió cực lạnh khi ra đường lớn khiến tôi có dấu hiệu cảm lạnh. Nhờ y tế xịt lạnh vào chỗ đau chắc quá nhiều nên lưng cứng lại, bước căng và có dấu hiệu buồn nôn.

Lúc này tôi khá mất bình tĩnh, khi mưa quá lớn, lạnh co người. Chạy được một đoạn theo đường lớn thì gặp đoàn xe chở VĐV thi đấu 70km đến điểm xuất phát. Mình nhờ 1 bạn nữ người Malaysia lấy hộ áo mưa, nhưng tự dưng mất vài phút mới nhớ ra từ "áo mưa" bằng tiếng Anh để nhờ vả. Gặp VĐV Nguyễn Thanh Lâm bị hỏng đèn, nên cả hai cùng nhau chạy xuyên rừng trúc lầy lội, băng suối chảy xiết về CP1. Đoạn suối không hề đẹp lãng mạn như trên hình của BTC, nửa đêm nước chảy xiết, lạnh, lội ngang đầu gối, may có người của BTC đứng giữa chỉ lối. Đến CP1, mọi thứ khá ổn cho đến khi gặp hai VĐV Quang NT và Bách Xuân Nguyễn. Xem đồng hồ là km45, bắt đầu có dấu hiệu chafing (chầy xước), xước bẹn và nách. Tôi bị tụt lại, chạy chậm dần và đi bộ đến CP2 lúc 6g40p sáng.


Máu chảy đấu lí trí

Gặp hai VĐV Nguyễn Mạnh Dũng và Vũ Vương của cự ly 70km nhưng tôi không bám được nữa. Đau lan rộng và bắt đầu phải bước dạng 2 chân. Dù vậy tôi vẫn quyết đến CP trước Cut off time (COT). Đoạn qua đồi ngô tôi tụt dần, vài VĐV quen trong và ngoài nước nhìn dáng lết của tôi ái ngại. Nhưng tôi "quyết chiến", đến CP3 là được hơn 60km, lúc 8h22 phút. Tôi quyết định nhờ y tế hỗ trợ và khá tự tin khi còn 7 tiếng để về CP5 trước 15h30 theo quy định.

Nhưng đời không là mơ. Đội ngũ y tế Bệnh viện Hồng Ngọc khuyến nghị: Anh nên dừng cuộc chơi, nếu đi tiếp sẽ xước nặng, nguy hiểm. Lúc này đã ra máu, rát vì mồ hôi xen lẫn nước mưa, nước bùn đất... Mớ hỗn độn nơi nhạy cảm ấy khiến tôi khóc đứng. Không ngồi được, bước một bước là đau rát chân. Dạng chân ra hết cỡ mới hết đau, mình hạ thấp trọng tâm, lầm lũi leo dốc đứng đỉnh Ô Quy Hồ.

Lúc này trong đầu là cuộc đấu tranh tâm lý: Có nên dừng cuộc chơi? Nhưng tiếc nuối vì khởi đầu quá ổn, sức còn thừa. Tôi nén đau lê bước, không dám chụp hình, len lỏi giữa các VĐV tốp cuối cự ly 42km. Gặp VĐV Dũng Lê Trung gần đỉnh, chào vội và lê bước đếm ngược thời gian.

Xuống dốc núi là quãng thời gian khủng khiếp nhất tôi chưa từng trải qua. Gần 2h chỉ xuống và xuống, khi vết xước đã lan rộng, máu thấm ngoài quần, mỗi bước xuống là mỗi tiếng rên chịu đựng! Phải mấy ngàn bước chân như thế, hòa tiếng rên vào tiếng thở hít hà chịu đựng, đầu không nghĩ được nhiều, gắng lẩm bẩm: Never give up! (Không bao giờ bỏ cuộc).

Xuống CP4 tôi bị khô rát lưỡi vì thở miệng, ăn vội bát xúp ngô của BTC mà không có cảm giác gì. Gặp VĐV Lan Anh, Nguyễn Thanh Giang, tôi bảo, ''chắc anh dừng cuộc chơi''. Quá đau và chính thức không thể chạy, nhấc chân lên là đau. Người đã hạ thấp và dạng hết cỡ. Y tế "bó tay", bạn bè ái ngại, mọi con mắt nhìn vào: Nghỉ đi, lết gì nữa. Tôi cắn răng lê bước và dự kiến gắng đến CP5, thay quần áo. "Kết thúc! DNF là DNF (did not finish - không hoàn thành cuộc đua)", "cay đắng cũng chịu", "chưa đủ trình thì làm lại", "đen thôi đỏ quên đi"... những suy nghĩ ấy không thể dừng lại được, thốt ra thành lời!

Hai VĐV Long Bùi Thái Thành và Linh Văn Trịnh cùng cự ly 100km gặp tôi thì động viên: Anh cố về CP5 rồi tính, còn 5km thôi khi a còn 2h40p nữa! Nhưng tôi lết được vài bước thì quỵ xuống...

Việc dạng chân hạ trọng tâm quá lâu, leo dốc "khủng" và xuống lầy lội, trơn trượt làm đầu gối nóng lên, mỏi bắp đùi. Ngồi bệt xuống đất, không dám nhìn mọi người, giấu nước mắt, tôi mượn điện thoại gọi Hải Yến định thông báo: "Anh dừng cuộc chơi, thời gian còn, sức còn, nhưng bị chà xát quá nặng. Thêm cả nách, lưng". Nhưng Yến không nghe máy! Tôi chợt nghĩ đến cậu con trai bé bỏng ở nhà. Khi đi nó chặn cửa hỏi: Ba đi thi đấu được mấy điểm? Tôi trả lời: 100! Dừng lại là phụ lòng con trai, nó đã tự hào và rất thích chơi đống huy chương của ba nó.

Quyết chiến! 25km cuối, tôi xác định "tất tay!". Bước đến đâu thì bước, hết thời gian quy định thì chấp nhận thôi. Tinh thần chiến binh, đi đến bước cuối cùng! Nghĩ đến #Greenstar_runners, CLB do tôi làm Chủ tịch đang lên phong trào, anh em đoàn kết, tin tưởng, hy vọng! Liều doping tinh thần đó giúp tôi phăng phăng tiến bước, quên đau đến CP5 lúc 14h30p, thừa 1 tiếng so quy định. Nhẩm bước quyết chiến CP6!

Cuộc hành xác đớn đau

Khi viết những dòng này, tôi cũng không thể tả được mình là ai - cố chấp hay điên rồ - đã đi trong mù mịt, trong đầu mỗi chữ CP6! CP6! CP6! Ơn trời, dốc dứng ấy, xe máy lên còn khó, ô tô cài số 1, đoàn người chống gậy ấn từng bước, mà tôi kéo phăm phăm! Không gậy, không cảm giác gì nữa. Bước, bước và bước! Tôi vượt tất cả những người đã khuyên "hãy cố gắng về đích". Về CP6 lúc 16h45 phút, còn 2h45p.

Tại CP6 tôi chỉ ký tên, mất 30 giây. Không kịp lấy nước, chiến tiếp, cho mục tiêu cuối cùng. Anh Hoàng Dh trông thấy mừng quá gọi đưa miếng sâm nhưng không kịp! Đạt Vũ đuổi theo động viên: "Anh cố lên, cần sâm em đưa vì anh Hoàng không kịp". Quang Anh bám theo hỗ trợ: "Cố lên anh ơi, còn 6km, nước đây, gậy đây"!

Những tình cảm ấy, khoảnh khắc ấy, tôi không thể nào quên.

Khoảnh khắc VĐV Lê Hồng Nhật cán đích 100km VMM 2019

Nhưng đời vẫn không là mơ, đổ cái dốc bê tông khủng khiếp ấy nó quá sức tôi. Đôi bàn chân đã chết cứng trong giày của tôi, bỗng nhói đau trở lại, biểu tình, không bước nữa. Lần thứ 3 trong gần 100km ấy tôi buộc phải gieo mình xuống (ai chạy sẽ hiểu, không tự ngồi xuống được). Không cởi được giày, Anh Quân hỗ trợ mãi mới lôi được 1 cái giày cứng, co quắp, bùn các loại và sỏi nhỏ đầy. Tất đã rách, gót chân được ''giải phóng" và máu tìm được lối ra! 

"Cố lên anh ơi", một số VĐV biết mình chấn thương từ CP3, CP4, CP5 đã đuổi kịp. Họ không ngờ tôi đã lết được về đến đây! Gồng mình đứng dậy, lại liêu xiêu ngã...

"Anh làm được! Cố lên chủ tịch!", Hoàng Kim Yến động viên. Một lần nữa tôi nhớ và mong hình ảnh lá cờ GSR tung bay cổng kết thúc đầy hoa và nhạc! Rẽ quặt vào ruộng bùn, leo đồi cây, xuyên rừng trúc, tôi như gã điên không còn biết gì xung quanh.

Checkpoint 7! Vỡ òa, 18h14p chiều, thừa thời gian hơn 1 tiếng. Bò hẳn người lên bàn để ký tên xác nhận, tôi thét vang rát họng: VMM 100, I can do it! (Vietnam Mountain Marathon 100km, tôi có thể làm được).

Cuộc hành xác cuối cùng!

Nếu làm lại, tôi sẽ leo đỉnh silver stone ngay lúc ấy để giữ nhịp hưng phấn, giữ tinh thần chiến binh! Nhưng tôi đã chọn ngồi nghỉ lại CP quá lâu, việc quá tập trung để về kịp giờ quy định tại CP7 đã làm tôi kiệt sức. Nghỉ một chút là cơ thể chùng hẳn xuống, lạnh co quắp, toàn thân rùng mình biểu tình.

Nhưng tôi đã vượt qua. Cám ơn VĐV Trương Anh Tuấn đã lấy nước và cho mượn áo gió. Gặp thêm vài VĐV cự ly 100km, 70km, 42km, thậm chí 21km cũng vừa tới CP. Thành lập đoàn vượt đỉnh SS (đỉnh đá bạc - silver stone) về đích. Hình ảnh tôi dẫn đầu đoàn 50 anh em đèn pin chiếu sáng cả vệt rừng như con rắn bò, dẫn lên đỉnh, len lỏi, uốn cong theo con dốc, con suối, hàng cây là hình ảnh vô cùng ấn tượng.

Nhưng, cuộc hành xác mới bắt đầu! Lúc này tất cả đoàn vượt lên về đích, còn tôi và Mai Ngọc Anh què quặt lê bước. Nhích từng cm! Vì chân quá đơ, lết xuống vì dốc đứng, rất dễ ngã khi khả năng hãm, trụ của chân gần như không còn! 6km ấy, miên man dài, cám ơn Ngọc Anh đã chịu đựng lết cùng. 3 tiếng đồng hồ cho 6km đường ấy!!!!

Tôi gọi cho anh em GSR đang chờ ở Topas: "Về Sapa đi, chắc chắn anh sẽ cán đích, nhưng không biết là bao giờ! Có thể là nửa đêm!" Nhưng anh em không bỏ, Én và Ngọc Nhất ngồi xe ôm đi ngược đón tôi và cùng đi bộ về đích. Anh Hoàng Dh, Ngô Sơn, Bùi Hoàng Cẩm Ly, Phạm Thành Nhơn đón ở cổng finish! Cờ tung bay! Bia mát lạnh và cái ôm nồng thắm...

Cuộc đời có mấy lần khoảnh khắc ấy. Hãy gọi nó là bài ca cuộc đời - bài ca không quên! Tôi tên nó là: nước mắt! Nước mắt chịu đựng đớn đau kéo dài, nước mắt tình người, tình đồng đội, nước mắt chiến thắng. NƯỚC MẮT VMM!