Thành vợ chồng từ pha cắt “của quý” người tình

ANTĐ - Không ai có thể hình dung được khi một người phụ nữ dám dùng dao cắt đứt lìa “của quý” của người tình vì không chịu nổi tính vũ phu và ghen.

Vụ án xảy ra ở một huyện vùng U Minh Thượng, tỉnh Kiên Giang làm bàng hoàng trong dư luận, không ai có thể hình dung được khi một người phụ nữ dám dùng dao cắt đứt lìa “của quý” của người tình vì không chịu nổi tính vũ phu và ghen.

Đêm kinh hoàng

Đêm ở thị trấn nhỏ vùng miệt Thứ 11, huyện An Minh (Kiên Giang) đang chìm trong tĩnh lặng thì bất chợt có tiếng kêu thất thanh cầu cứu như muốn xé toang màn đêm. Trong đêm tối, nhưng mọi người vẫn định hướng được tiếng kêu la để cùng nhau đến giúp nạn nhân. Tại hiện trường là một phòng trọ nằm bên dòng Kênh Hãng, thuộc khu vực II, thị trấn Thứ 11, có một người đàn ông nằm quằn quại trên vũng máu, tay chỉ về hướng ngoài, tay còn lại ra dấu chỉ vào phần kín.

Khi mọi người chưa kịp hiểu ra thì đúng lúc này lực lượng Công an của huyện An Minh cũng đến kịp thời. Các anh em làm nhiệm vụ liền kêu xe cấp cứu chở nạn nhân đi, số người còn lại đi tìm cái “của quý” để kịp “kết nối” trước khi quá muộn. Lúc này nhiều người hiếu kỳ trên địa bàn đã đến đông nghẹt để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Sau một lúc tò mò thì mọi người mới hiểu ra mọi chuyện. Một cán bộ Công an huyện có mặt hôm ấy kể lại: “Lúc ấy khoảng 20 giờ, khi Đội phản ứng nhanh (113) đang trực thì nghe tiếng kêu cứu đến nhà trọ T.Đ, ngụ khu vực II, thị trấn Thứ 11, để tìm giúp dương vật vì bị người tình cắt đứt lìa. Lúc đầu, chúng tôi tưởng đối tượng nào đó say rượu chọc phá lực lượng, mà những chuyện như vậy chúng tôi vẫn thường gặp. Chính vì thế, chúng tôi cũng nghi ngờ, vì anh ta dùng máy điện thoại di động, nếu bị phát hiện chọc ghẹo như thế thì sẽ bị phạt.

Thế nhưng, khoảng 5 phút sau lại nghe giọng anh này điện thoại đến cầu cứu và cho biết đó là hoàn toàn sự thật chứ không hề bịa đặt. Lúc này chúng tôi nhanh chóng có mặt tại hiện trường, kêu xe cứu thương chở nạn nhân đi cấp cứu, anh em còn lại khoanh vùng đối tượng và đi tìm “của quý” anh ta để kịp thời nối lại”.

Nơi xảy ra vụ án chỉ cách bệnh viện huyện vài trăm mét, nên công việc cầm máu cũng gặp thuận lợi và sau đó nạn nhân được chuyến lên Bệnh viện Đa khoa tỉnh Kiên Giang điều trị. Bác sĩ N., nhớ lại: “Hôm đó, đang trong ca trực, tôi là người trực tiếp cầm máu cho nạn nhân. Thú thật, tôi làm trong ngành y mấy chục năm nay, thì đây là ca đầu tiên và hy hữu tôi mới gặp, nên rất lúng túng. Khi mở phần kín để cầm máu cho nạn nhân, tôi hết sức bàng hoàng vì dương vật hoàn toàn bị cắt đứt mất hết.

Trong khi chờ đợi các anh em đi tìm dương vật, tôi cố gắng cầm máu cho nạn nhân, mặt khác căn dặn các anh em khi nào gặp đưa ngay vào thùng đá ướp lạnh thì mới có khả năng ghép thành công. Sau khi sơ cứu xong, chúng tôi chuyển nạn nhân lên bệnh viện tuyến trên, vì nếu có gặp “của quý” thì bệnh viện huyện cũng không có khả năng “hàn gắn” lại được”.

Sau khi tìm kiếm bất thành, liền đó lực lượng Công an huyện An Minh chuyển sang khoanh vùng đối tượng gây án, vì người gây ra chắc chắn sẽ biết “anh hai” nằm ở đâu mới mong cứu giúp nạn nhân. Thì ra, mối tình này đã ở bên nhau gần 2 năm nên ai cũng biết. Một mũi trinh sát được cử ngay đến nơi tạm trú của người gây án, một mũi khác chốt chặn các ngả đường có thể trốn chạy. Thế nhưng, cuộc tìm kiếm bất thành, vì đã có chuẩn bị từ trước nên khi gây án, đối tượng này đã nhanh chân trốn thoát khỏi địa phương.

Mối tình đẹp

Theo những người có quen biết với hai người này kể lại: Anh T., là người dân Đồng Tháp xuống địa bàn huyện An Minh làm ăn. Nhờ có duyên ăn nói, cộng với gương mặt hiền lành, điển trai nên T. có nhiều cô gái cảm mến, trong số này có chị Th., cũng là người ở huyện bên đến đây làm ăn. Thấy hai hoàn cảnh giống nhau, thương cho số phận phải sinh sống, làm ăn xa nhà để kiếm tiền phụ giúp gia đình, nên chẳng lâu sau, hai người yêu nhau và sống chung như vợ chồng.

Ai sống gần gũi hai người này cũng thấy lứa đôi của họ thật hạnh phúc. Có hôm, anh T. đi làm về muộn là thấy chị Th. đứng ngồi không yên lo cho anh có chuyện gì hay không. Ngược lại, có đi làm ăn ở đâu thì anh T. cũng một mực thưởng nhớ đến người yêu, hay điện thoại về hỏi thăm, động viên nhau trong lúc khó khăn, xa nhà. Tưởng như thế thì mối tình của họ sẽ thắt chặt bền lâu và sẽ nắm tay nhau đi hết quãng đường còn lại. Thế nhưng, một ngày nọ, tình cờ, chị Th. đọc lén tin nhắn khi anh T. đang ngủ thì mới biết mình bị phụ bạc. Đã vậy, anh T. còn không biết nhìn nhận ra lỗi lầm của mình, mà ngược lại, còn thách thức làm cho chị Th. càng thêm đau đớn hơn. Không những thế, mỗi lần chị Th. ghen tức nhắc đến chuyện cô này, cô nọ thì luôn bị những trận đòn nhừ tử.

Vì đi làm thuê thì tiền cũng có ba cọc ba đồng, nay lại “dính” vào mối tình mới nên T. không có tiền ăn xài. Thường những lúc như vậy, T. về gặp Th. năn nỉ, tỏ ra ăn năn hối cải. Tưởng người yêu “lầm đường lạc lối”, nay quay về nên chị Th. tha thứ. Cứ mỗi lần như thế, thì chị Th. chu cấp tiền để anh T tiêu xài. Chị Th. thật thà không hề biết đây chỉ là “cái bẫy” bòn rút tiền của người tình, để “lấy ngắn nuôi dài” với cô bồ mới. Với tính tình ngày càng quá đáng của người tình, nhưng vì yêu anh T. và sợ mất anh nên chị Th. vẫn chịu đựng, mong một ngày nào đó anh sẽ hồi tâm chuyển ý mà quay lại với mình.

Chị Th. thì nghĩ vậy, chứ người tình của chị có nghĩ thế đâu. Vì khi hết tiền thì y như rằng sẽ thấy anh T. mò về với chị. Không những có thế, ở được vài hôm, khi có tiền rồi thì anh ta rượu chè rồi về đánh đập chị Th. vì... ghen! Thực ra, đó chỉ là cái cớ ghen tuông “ngược” để T. đánh đập chị Th. và ra đi với người tình mới. Thế nhưng, chị Th. vẫn một lòng yêu thương T. mà không nhận ra mình đã bị lừa dối.

Khi bị tình phụ

Thấm thoát đó mà đã hơn 2 năm trôi qua, khi hai người quen biết rồi yêu nhau sống cùng nhau như vợ chồng. Anh T. không biết có đếm từng đốt tay tính từng ngày, từng tháng hay không, chứ chị Th. vân còn nhớ như in khi hai người mới yêu nhau mặn nồng đến chừng nào. Nhớ đến đây, chị lại tủi thân, tủi phận khi đêm về nằm một mình trong căn phòng nhỏ hẹp.

Chị còn nhớ rất rõ khi hai người những ngày đầu yêu nhau, anh chở chị đi chợ huyện, qua cây cầu giăng dây ngang kênh xáng Xẻo Rô, cầu cao sợ té, chị khép mình bên anh, được anh che chở. Đêm về, hai người thường hay ra dòng kênh Miêt Thứ ngôi tình tứ ngắm trăng; rồi những đêm trăng thanh gió mát hai người thường kể cho nhau nghe chuyện kỷ niệm của thời còn trẻ, rồi ôm nhau cười khúc khích... Càng nhớ đến đâu, chị lại càng giận người tình phụ bạc của mình đến đó.

Một ngày, hai ngày, ba ngày... chị Th. đợi mãi chẳng thấy dáng người tình đâu. Lúc này, bạn bè của chị Th. cũng “mách” cho biết là anh T. lúc này hay “lăng nhăng” với cô này, cô kia; rồi có một số ý kiến khuyên chị nên chia tay sớm để bớt đau khổ với người tình phụ bạc. Nghe đến đây, chị Th. rơi nước mắt. Vì yêu nên chị Th. đã chấp nhận chung sống như vợ chồng suốt 2 năm qua; vì yêu nên tất cả tiền bạc, chị đều chu cấp lo cho anh ấy... Sau bao đêm trằn tróc không thể nào chợp mắt được khi nhớ đến những kỷ niệm... Giờ đây, nếu bỏ anh ấy được thì đâu có gì phải nói, còn cố níu kéo thì cuôc tình sẽ đến đâu, có kết quả như thế nào... Suy nghĩ mãi, rồi chị Th. quyết định giữ người tình bên mình suốt đời. Nhưng chị lại thực hiện một việc làm thiếu suy nghĩ, khiến chị phải rơi vào vào vòng lao lý.

Cũng thành lệ, khi nào “sạch túi” thì anh T. lại mò về với chị để được chu cấp tiền tiêu xài. Thế nên, một đêm mưa của tháng 10 anh ta trong bộ dạng rất tội nghiệp “thơ thẩn” trong men rượu tìm chị. Lúc này, chị rất căm tức nhưng cũng không thể nào bỏ mặc anh ta. Sau khi về gặp được một lúc, anh T và chị Th. đến thuê phòng trọ T.Đ để “tâm sự”.

Tại đây, khi nói chuyện được một lúc thì “bênh cũ tái phát”. Anh T. lại chửi bới thô tục, rồi đánh đập và buộc Th. quan hệ, sau đó T. lăn ra ngủ say. Lúc này, bao nhiêu cơn giận, uất hận như bùng cháy. Người phụ nữ hiền lành chợt biến thành nguy hiểm. Chị không nói không rằng, lẳng lặng đi mua cây dao loại Thái Lan để “trị” người tình cái thói trăng hoa cho chừa. Nhân lúc T. ngủ say, chị Th. lạnh lùng cắt đứt dương vật của T. rồi cẩn thận lấy khăn tay gói lại và chạy ngay ra giữa cầu Kênh Hãng, nhảy xuống sông, chạy trốn.

Phiên tòa đẫm nước mắt

Sau gần 5 tháng lẩn trốn và lân la tìm hiểu “người tình” sức khỏe ra sao, cuối cùng chị Th. cũng ra Công an huyện nơi chị đang trốn đầu thú. Sau đó, chị Th. được di lý về Công an huyện An Minh để hoàn tất công tác điều tra, để đưa ra xét xử theo đúng quy định của pháp luật.

Hôm diễn ra phiên tòa tại TAND huyện An Minh, bị cáo Th. cứ cố quay đủ hướng để tìm kiếm thứ gì đó như bỏ quên trong phòng xét xử. Không! Chị Th. đưa cặp mắt quanh phòng xử án để tìm anh T. Nhưng mãi mà không thấy bóng dáng anh đâu. Dù chưa tới giờ xử án, nhưng phòng xử chật kín người đến theo dõi. Họ đến đây không phải vì xem bản án nặng hay nhẹ; người tình có tha thứ hay không tha thứ... mà vì họ muốn nghe hết câu chuyện của một mối tình đẹp lại có một kết cục bi thảm như thế. Hơn hết, để biết được vì sao một người phụ nữ lại dám ra tay manh động có một không hai như vậy.

Đến giờ Hội đồng xét xử vào xử án, người ta thông báo là bị hại xin vắng mặt. Chưa hiểu điều gì xảy ra, nhưng trong thâm tâm, chi Th. dường như đã bừng tỉnh, rồi những giọt nước mắt cứ rơi trên đôi má héo hon của chị sau những ngày bị dằn dặt, đau đớn vì lỗi lầm mình gây nên. Cũng vì vậy, khi Hội đồng xét xử hỏi đến đâu, chị đều thật thà khai báo đến đó. Trong phiên tòa, chị Th. chỉ biết khóc và cho rằng, chị hành động như vậy là vì vẫn còn yêu thương anh T. và thật sự muốn giữ anh lại. Nhưng chị cũng thừa nhận, hành động đó xảy ra do phút giây nóng nảy, thiếu kiềm chế và thiếu suy nghĩ chín chắn.

Chị Th. cứ thổn thức mãi trong phiên tòa ấy. Không chỉ có chị, nhiều phụ nữ có mặt trong phiên tòa cũng rơi lệ. Họ không phải thương khóc cho anh T. hay chị Th. mà chính ở phiên tòa này, mọi người mới ngộ nhận ra một điều: do học vấn thấp, sống ở vùng nông thôn, tối ngày chí thú lo làm ăn để lo cuộc sống, khi xảy ra chuyện không có người thân, bạn bè am hiểu tư vấn nên họ rất dễ lầm đường lạc lối. Cũng chính vì lẽ đó, khi mà thấy anh T lao vào con đường rượu chè, gái gù thì không ai đến khuyên ngăn hay nói điều hay lẽ phải để anh thức tỉnh. Ngược lại, về phía chị Th., chị cũng chẳng có người thân bên cạnh, khi xảy ra chuyện thì những người bạn thay vì động viên, khuyên chị nên có thái độ đúng đắn, đối xử tốt với anh T, thì họ lại bảo chị phải chia tay anh. Vì yêu và muốn giữ người mình yêu nhưng lại bồng bột nên chị Th. mới để xảy ra kết cục đau buồn như vậy.

Xét thấy bị cáo Th. đã ăn năn hối cải và hoàn cảnh gia đình khó khăn, vi phạm lần đầu. Hơn hết, lúc gây án, bị cáo Th. trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh. Vì vậy, Viện Kiểm sát huyện An Minh truy tố bị cáo Th. về tội cố ý gây thương tích trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh theo khoản 1 Điều 105 Bộ luật hình sự, phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến 1 năm hoặc phạt tù từ 6 tháng đến 2 năm. Nghe đến đây, mọi người trong phiên tòa đều thở phào nhẹ nhõm. Vì biết rằng chị Th. gậy án, nhưng ở đây người có lỗi trước là anh T. nên ai có mặt trong phiên tòa cũng mong muốn chị Th. có bản án không giam giữ sẽ tốt hơn.

Sau khi nghị án chờ kết quả luận tội, trong phòng xử án không còn tiếng ồn ào như ngay buổi đầu xét xử mà thay vào đó là những tiếng khóc nức nở của chị Th. Bây giờ chị mới ngộ nhận ra rằng, dù Tòa có tuyên xử bao nhiêu năm tù giam thì trong thâm tâm của chị, tòa án lương tâm cũng không bao giờ tha thứ cho lỗi lầm của chính mình. Bởi lẽ, dù có ở bao nhiêu năm tù, sau khi mãn hạn, chị sẽ trở lại làm công dân làm ăn, sinh hoạt bình thường. Ngược lại, anh Th. giờ đây không biết sinh sống ra sao. Dù vết thương có lành lặn đi nữa thì vết thương lòng khó mà tha thứ được. Rồi sau này anh T sẽ sống cuộc đời ra sao khi mà không còn chức năng làm đàn ông, làm chồng, làm cha... Nghĩ đến đây chị chỉ tự trách mình sao mà nghĩ quẩn thế, nếu có đền bù bằng cả con người, chị Th. cũng sẵn sàng chấp nhận đánh đổi để bù đắp lại cho anh T. với việc làm của mình gây nên.

Sau khi nghị án, Hội đồng xét xử đã xem xét nhiều tình tiết giảm nhẹ, trong đó điều đáng nói nhất là anh T. Chưa đến ngày xét xử, anh T. một mình từ Đồng Tháp xuống xin gặp Tòa để trình bày nguyện vọng. Tại đây, anh yêu cầu xin được vắng mặt trong ngày xét xử, thêm vào đó là không yêu cầu phía chị Th. bồi thường tiền thuốc thang và nguyện vọng cuối cùng là anh tha thiết mong tòa xem xét giảm nhẹ hình phạt cho chị, vì do mình có lỗi trước. Nhờ vậy, Tòa chỉ tuyên phạt chị Th. với hình phạt thấp nhất là án treo, cả phiên tòa đều đứng lên vỗ tay cho bản án thật có tình, có lý.

Hàn gắn vết thương lòng

Trở về với quê nhà, dù là một bản án treo, nhưng trong lòng chị Th. lúc nào cũng day dứt cho bản án “lòng” mà không thể nào xóa sạch được. Trằn trọc bao đêm, chị Th. không biết làm sao để gặp mặt được người mà mình đã từng chung sống với nhau như vợ chồng. Chị Th. nghĩ, giờ đây mình sẽ trở lại quê nhà sinh sống, làm ăn bình thường, nhưng anh Th. thì chịu đựng rất nhiều lời gièm pha của bà con lối xóm. Chị xót xa lắm.

Còn anh T., khi mới trở về quê nhà, lúc đầu, anh cũng nghĩ quẩn đủ thứ, mong tìm đến cái chết để ta tội với cha mẹ, người thân, bạn bè. Thế nhưng, ba mẹ anh T hiểu rõ nỗi khổ của con, lúc nào cũng đông viên, an ủi. Bạn bè, bà con lối xóm dần cũng không còn có cái nhìn xa lạ, khác thường mà luôn động viên anh T phải cố gắng sống tốt với quãng đời còn lại. Trong số họ, có người còn đặt ra câu hỏi, tại sao không hàn gắn lại cho hai người, dù gì cũng còn yêu nhau.

Nghe được câu nói này, lúc đầu gia đình anh T. kịch liệt phản đối, vì cho rằng đó là người đã cướp đi “của quý” của đời người, cũng giống như sinh mạng của một con ngươi. Thế nhưng, vài ngày sau đó, gia đình anh T. đã suy nghĩ lại. Dù gì con mình cũng có lỗi trước, hai đứa vẫn còn yêu nhau, nhất là khi giữ con mình lại thì cũng chẳng cưới vợ, sinh con được... Nghĩ đến đây, gia đình hỏi anh T. nếu thật sự còn yêu chị Th. thì sẽ tìm cách cho hai người hàn gắn lại.

Như chỉ chờ có vậy, anh T. gật đầu đồng ý... Đã qua mấy đêm rồi không ngủ, mỗi lần cầm máy điện thoại lên định điện cho chị Th. thì anh T lai không đủ can đảm, đành tắt máy, rồi tiếp tục suy nghĩ. Trong lòng anh T. lúc này cần chị hơn bao giờ hết Anh cần sự chăm sóc, chia sẻ yêu thương; cần được gặp chị để nói lời xin lỗi; cần gặp chị để nói lại lời yêu thường ban đầu...

Ngược lại, chị Th. cũng tha thiết muốn có anh bên cạnh để chăm sóc quãng đời còn lại để chuộc lỗi lầm do mình gây nên. Rồi một ngày nào đó, như có ai mách bảo là hai người cần được gần nhau, không thể thiếu nhau dù một phút, một giây nào nữa. Anh T. chủ động điện thoại cho chị Th. để bày tỏ nỗi lòng cùa mình. Thấy số điện thoại quen thuộc ngày nào, chị Th. như không thể tin vào mắt mình. Rồi sau đó nghe giọng nói quen thuộc và những lời cùng với suy nghĩ của anh T., chị Th. không còn lời nào để nói. Chị Th. chỉ biết khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc chực trào ra như chỉ chờ đón anh T về chung sống với mình càng sớm càng tốt.

Sau cuộc điện thoại ấy, hai người đã thật sự đến với nhau và hiện nay họ sống với nhau thật hạnh phúc trong căn nhà được dựng lên bên một con sông nối với dòng sông Hậu hiền hòa ở huyện Giồng Riềng của tỉnh Kiên Giang.

Bây giờ, nếu ai có dịp về miệt thứ vùng U Minh Thương, nhắc đến câu chuyện tình này, sẽ được nghe câu thơ “chế” như sau:

“Nếu biết ngày mai anh có bồ

Thà cắt “của quý” nhảy xuống sông

Một đàn cá chốt thi nhau rỉa

Anh đứng trên bờ có tiếc không?"