Thảm kịch tình già yêu người đẹp tuổi teen

ANTĐ - Nếu như các phạm nhân khác thường ngại ngần khi ra gặp nhà báo và thường “bất hợp tác” khi câu chuyện cũ được gợi lại thì Hoàng Quốc Cường lại rất tự tin, thậm chí chủ động dẫn dắt câu chuyện, bởi thế cuộc nói chuyện của tôi và gã diễn ra khá cởi mở, tự nhiên.

Những tháng ngày buồn bã, day dứt với tội lỗi đã cướp đi sinh mạng của cô người yêu xinh như hoa hậu đã qua, Cường vui vẻ cho biết, mấy năm trong trại, gã đã được “đi du lịch” khá nhiều núi, theo kiểu của riêng mình. Đó là một cách giúp Cường tự giải phóng tinh thần, khi mà đôi chân đang bị “xích”. Và đối với gã, sự tự do tinh thần, sự lạc quan trong cuộc sống là liều thuốc cực kỳ hữu hiệu giúp những người như Cường rút ngắn hơn con đường phục thiện. Tết Nhâm Thìn này, Cường lại... chu du đến vùng đất mới.

Bỏ nhau rồi nhưng vợ vẫn lên thăm

Nếu tính đúng tuổi các cụ thì Hoàng Quốc Cường, ở Đông Hải, An Hải, Hải Phòng năm nay đã bước sang tuổi 38. Không biết có phải vì cái hạn tuổi 37 đã qua hay không mà Cường rất thoải mái, vui vẻ khi chia sẻ câu chuyện đời mình. Gương mặt sáng sủa, phải nói là gã khá đẹp trai, ăn nói lại tự tin... duyên dáng, thế nên ngày xưa, gã có nhiều cô gái vây quanh khiến cô vợ suốt ngày cứ phải ghen bóng ghen gió cũng không có gì là khó hiểu. Từng theo học Trường Đại học Mỹ thuật Công nghiệp Hà Nội, Cường vẽ rất đẹp, lại hát hay, đàn giỏi, những tài lẻ ấy bao giờ cũng là điểm cộng trong mắt các cô gái. Biết được thế mạnh của mình, nên dù đang trong tâm thế của một phạm nhân, bộ đồng phục kẻ sọc mặc trên người nhưng Cường rất thoải mái khi tiếp xúc và còn rất ga lăng trước khi châm thuốc hút đã hỏi tôi: “Em có chịu được mùi thuốc không?”.

Cường cho biết, gã là con trai độc nhất trong gia đình có hai chị em. Vì là con trai lại là út ít nên Cường được cả nhà rất cưng chiều. Thi đỗ Trường Đại học Mỹ thuật Công nghiệp Hà Nội nhưng chẳng hiểu sao gã lại bỏ ngang khi mới đang học năm thứ nhất. Cường sang Bát Tràng làm nghề vẽ hoa văn trên các sản phẩm gốm cho các cơ sở sản xuất. Đẹp trai, ăn nói có duyên lại rất nhiều tài lẻ, Cường bảo rằng, thời ấy, danh sách các cô gái xin được tình nguyện nâng khăn sửa túi cho gã dài dằng dặc, gạch cả ngày cũng không hết, nói nôm na thì gã đúng là một kẻ đào hoa. Nhưng rồi, cô gái “may mắn” nhất được gã chọn lại không phải là những cô nàng đẹp đẽ, lúc nào cũng sẵn sàng “xin chết”, mà là một cô gái giản dị, kém gã một tuổi. Ngày gã cưới vợ, bố mẹ và người chị gái mừng như vớ được vàng vì cuối cùng thì nỗi lo của họ về cậu con trai đào hoa phóng túng cũng kết thúc.

Nhưng vợ gã thì vẫn không dứt được nỗi lo ấy, nhất là khi cô đã sinh một đứa con gái. Thấy chồng mình vẫn tính tình phiêu lưu như ngày nào, cô vợ thường giở thói ghen tuông bóng gió, ban đầu còn là ngấm nguýt, úp úp mở mở, đến khi không chịu nổi thói đào hoa của gã, giữa vợ chồng gã đã xảy ra những trận cãi vã nảy lửa. Một con người thích tự do như Cường không thể nào chịu nổi cứ mỗi lần bước chân ra khỏi nhà lại bị vợ xét hỏi, đi đâu, làm gì, đi với ai. Kết cục của cuộc hôn nhân ngắn ngủi ấy là một tờ giấy ly hôn. Nhưng họ vẫn gặp nhau, Cường vẫn chở vợ con đi chơi, đi ăn, như những người bạn thân. Cho đến bây giờ Cường vẫn gặp vợ, mấy năm trong trại nhưng vợ gã thỉnh thoảng vẫn đưa cô con gái đã 16 tuổi lên trại thăm bố. Chắc hẳn trong suy nghĩ của cô vợ này, gã cũng... hay lắm nên cô vợ mới không đoạn tuyệt tình cảm kiểu cạn tàu ráo máng như cách đối xử của nhiều đôi vợ chồng khi ly hôn. Tôi nói suy nghĩ ấy với gã, Cường lại cười rất tươi và gật đầu tự tin: “Mình phải đối xử thế nào thì vợ mình, dù đã bỏ nhau mới có thể vẫn tốt với mình như thế được chứ”.

Gã đàn ông từng trải gục ngã trước người đẹp tuổi teen

Một buổi chiều mùa hè, Cường đến bể bơi thì vô tình gặp một cô gái có chiều cao vào loại... khủng. Trong bộ bikini, vẻ đẹp của cô gái mới lớn khiến gã đàn ông từng trải ngây ngất ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không khó gì để làm quen với cô gái, vì đó là... nghề của gã. Trò chuyện mới biết, cô gái đang là học sinh lớp 10, mới theo gia đình từ Hồng Kông về lại Việt Nam đoàn tụ. Đêm hôm ấy về nhà, gương mặt đẹp, trong sáng ngây thơ của cô gái cứ theo gã chập chờn trong giấc ngủ khiến gã không thể nào yên giấc. Tỉnh dậy, gã quyết định nhắn tin cho cô gái và cuối cùng thì cô gái còn đang tuổi teen ấy đã nhận lời yêu gã, một người đàn ông đã từng có một đời vợ và một cô con gái không chút băn khoăn.

Cuộc tình ấy, bố mẹ cô gái cũng biết, họ cũng đôi lần ngăn cản để đảm bảo việc học cho con gái mình, nhưng Cường đã chủ động cam đoan với họ rằng, sẽ giúp đỡ con gái họ học hành ngày một tốt hơn, có nghĩa là, họ cứ yên tâm “giao trứng” cho Cường, không phải lăn tăn điều gì. Ban đầu, gã cứ nghĩ cuộc tình với cô học trò cấp ba ấy chỉ được một thời gian ngắn là chấm dứt, vì những sự đỏng đảnh của tuổi trẻ, nhưng không ngờ, càng yêu cô gái, Cường càng như gã trai mới lớn say tình, yêu điên cuồng, yêu như lần đầu tiên được yêu.

“Cô ấy đẹp lắm, đẹp như hoa hậu, lại cao gần mét bảy, đến bây giờ tôi vẫn nghĩ buổi chiều chúng tôi gặp nhau ở bể bơi là một buổi chiều định mệnh, nó khiến cả cuộc đời tôi và cuộc đời cô ấy đều rẽ sang một hướng khác. Nhưng có một sự thật là đến bây giờ tôi vẫn còn yêu cô ấy” - một thoáng ưu tư hiện trên gương mặt gã, dường như trong giọng nói của gã có sự ngậm ngùi rất chân thành.

“Chúng tôi yêu nhau được 4 năm và đã tính đến một đám cưới khi cô ấy tốt nghiệp cấp ba và có việc làm ổn định. Nhưng không ngờ, mọi việc không đơn giản như tôi bàn tính. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy vào Sài Gòn học nghề thẩm mỹ để sau này về Hải Phòng mở một cơ sở thẩm mỹ viện, khi quay ra, chúng tôi gặp nhau và chuyện không lường trước đã xảy ra” - Cường kể lại.

Trước khi vào Sài Gòn, người yêu của Cường đã thông báo rằng cô đang mang thai giọt máu của Cường. Không có niềm vui nào hơn là được nghe tin vui ấy, Cường sung sướng tiễn người yêu vào Nam và ngong ngóng đợi ngày trở về. Mấy tháng chờ đợi, Cường đã dự định trong đầu một kế hoạch hoàn hảo cho tương lai, gã sẽ để cho cô sinh nở mẹ tròn con vuông một thời gian rồi sẽ tổ chức đám cưới linh đình. Hôm nhận tin người yêu trở về, Cường sung sướng lao tới gặp người yêu nhưng gã chợt khựng lại khi nhìn thấy người yêu mình bụng lép kẹp như thiếu nữ. Nếu đúng ra thì tính đến hôm gặp nhau, cái thai trong bụng đã được 7 tháng. Cường hỏi người yêu thì nhận được câu trả lời: “Em đã bỏ rồi”. Gã như người đang trong cơn say lâng lâng bỗng chốc bị tụt xuống hố sâu. Cường điên cuồng chửi bới, nguyền rủa người yêu, trút cơn thịnh nộ lên đầu cô.

Chỉ quen với những lời yêu chiều nên lần đầu tiên bị chửi mắng, người yêu của Cường bị sốc nặng, họ đã cãi nhau kịch liệt. Buổi chiều 5-11-2002, Cường hẹn người yêu ra quán Sài Gòn cà phê và họ lại tiếp tục cãi nhau về chuyện cô người yêu bỏ cái thai. Sau đó, họ đi thuê nhà nghỉ. 7 tháng nhớ nhung xa cách vẫn không làm Cường nguôi giận về việc giọt máu của gã đã bị bỏ, Cường lại tiếp tục lục vấn người yêu và họ lại cãi nhau tơi bời. Nhát dao oan nghiệt đã đâm trúng tim cô gái, mà theo biện minh của gã thì chẳng qua là do gã vô tình. Tỉnh ngộ ngay sau khi người yêu gục xuống, gã đau đớn mặc quần áo cho cô và lập tức đi đến trụ sở Công an tự thú.

“Bây giờ tôi có nói là ân hận thì cũng quá muộn, chỉ cầu mong linh hồn cô ấy sẽ tha thứ cho tôi, mong cô ấy hãy tin rằng, tình yêu của tôi với cô ấy là chân thành, là không bao giờ thay đổi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tội lỗi của chính mình” - gã ngậm ngùi.

“Hằng ngày tôi vẫn đi du lịch”

Tôi giật mình khi nghe Cường nói thế, còn người cán bộ trại giam dẫn giải Cường ra gặp tôi thì tủm tỉm cười: “Nhà báo cứ hỏi đi, anh ta có cách đi du lịch độc đáo lắm”. Hóa ra, không phải Cường đi du lịch bằng... chân mà là anh ta đi vòng quanh thế giới bằng chính những suy nghĩ, sự tưởng tượng của mình qua lời kể của những người bạn tù từng là giám đốc doanh nghiệp, trước đây có điều kiện đi nhiều nơi. “Ở trong này đã 9 năm rồi, tôi nghiệm ra một điều, đây không phải là nơi tập trung những thành phần tội phạm bất hảo, mà đây chính là một “trường đại học” lớn. Có nhiều người, chỉ vì một phút lỡ lầm, họ đã phạm tội, chứ thực ra họ có kiến thức, thậm chí nhiều người rất giỏi. Học hỏi những kiến thức, những điều tốt đẹp từ họ cũng là một cách tự cải tạo mình tốt nhất” - gã tự tin nói.

Đã từng tiếp xúc với nhiều phạm nhân, nhưng phần lớn điều tôi cảm nhận ở họ là sự bất cần, thái độ thiếu thiện cảm hoặc tự ti, ngại tiếp xúc với người lạ và đặc biệt khó khi khơi lại chuyện cũ. Nhưng với Hoàng Quốc Cường, gã đã rất tự tin chia sẻ những câu chuyện thầm kín nhất của mình, như một cách cho vơi nhẹ nỗi lòng, như thêm một lần sám hối. Phía trước của gã còn cả một quãng thời gian dài dằng dặc, nhưng Cường đã sắp xếp cho ngày về của mình bằng những “dự án” đã được lên kế hoạch từ bây giờ. Gã bắt đầu thực hiện “dự án” của đời mình từ việc chấp hành tốt các quy định của trại giam và đã 3 lần được giảm thời hạn. “Không có gì là muộn nếu anh thực sự sám hối và quyết tâm làm lại” - tôi nói với Cường. Gã gật đầu và tự tin nheo mắt cười: “Tết này, có lẽ tôi sẽ đi xa hơn một chút”. Ngoài sân trai, cây đào đã bật lên màu hồng rực. Một mùa xuân nữa lại về. Chúc cho những “chuyến phiêu lưu” của gã có thêm nhiều trải nghiệm mới mẻ, để thời gian - đối với gã cũng như những phạm nhân khác sẽ không còn là kẻ thù.