ANTĐ - T ừ xa xưa, Hà Nội đã có phố và tất nhiên không hẳn các phố đã có vỉa hè. Theo cuốn “Thượng Kinh ký sự” của cụ Hải Thượng Lãn Ông thì Thăng Long thời chúa Trịnh vỉa hè cũng đã có, nhưng ngắn ngủi cập kênh và rải rác. Lòng đường phố lớn ở thời ấy thường lát đá hộc, đại loại để cho voi ngựa đi được. Còn vỉa hè chỉ là những doi đất cứng, được san phẳng chắc, sát vào cửa nhà. Vỉa hè Hà Nội giống như bây giờ là do người Pháp, đặc biệt là công của Toàn quyền Đông Dương Paul Doumer, một ông Tây thực dân khá tham lam nhưng yêu sự ngăn nắp.
ANTĐ - Với chiều dài lịch sử hơn cả nghìn năm, đương nhiên Hà Nội đã và sẽ có vô số những ngày đáng nhớ, những ngày của lễ và của hội.
ANTĐ - Có một thói quen tử tế ở nhiều người Hà Nội đã đầm đậm tuổi, đó là mỗi buổi sớm, thong thả nhâm nhi ngồi uống cà phê và đọc báo giấy.
ANTĐ - Cũng giống như nhiều đô thị cổ kính và lãng mạn, Hà Nội luôn có những con phố nghẹn ngào cũ. Và trong những phố cũ kỹ được thời gian che chở đó, bâng khuâng luôn có mấy mảnh hồ. Người Hà Nội không thể hình dung nổi, nếu như phố Lê Thái Tổ hay Hàng Khay lại thiếu đi cái màu xanh thẳm của hồ Gươm (Lục Thủy). Hoặc đường Thanh Niên sẽ bơ vơ xiết bao, khi vắng ánh hoàng hôn bàng bạc sóng sánh trên mặt nước hồ Tây. Có lẽ, hồn của phố cũ Hà Nội đã sâu lắng trầm đọng trong nắng trong gió của mỗi mảnh hồ.
ANTĐ - Hà Nội lừng tiếng là đất văn vật, nơi tụ địa của tài hoa tài tử, nên đương nhiên sẽ có lắm tay chơi.
ANTĐ - Hà Nội vào cái thời bần bạch bao cấp, khi cuộc sống là kham khổ, là tần tảo, thì không hiểu sao thể thao Thủ đô lúc đấy lại cực kỳ thăng hoa.
ANTĐ - Hà Nội ở cái thời chưa xa lắm, thì cái chuyện đi dạo loăng quăng trên đường, thường được đám dân chơi không kể tuổi gọi là “bát phố”.
ANTĐ - Phụ nữ mà làm đẹp thì có nhiều cách và thường cách ưu tú nhất là dùng nữ trang. Không phải ngẫu nhiên mà các cửa hàng có gắn biển “jewellery” trên phố Hàng Bạc luôn tràn ngập các quý cô quý bà.
ANTĐ - Trong suốt cuộc đời có vẻ dài hoặc ngắn của những thị dân, hầu hết ai cũng một lần phải hỏi và được hỏi đường. Bởi vì người ta, do xô đẩy linh tinh của nhu cầu của sinh hoạt nên thỉnh thoảng phải tới một nơi lạ hoắc. Muốn tìm được cái chỗ cần đến bắt buộc phải hỏi. Thật là chuyện đương nhiên bình thường giản dị. “ Đường ở mồm”, các cụ nhà mình nói vậy.
ANTĐ - Loanh quanh những phố cũ ở Hà Nội, có một đoạn thời gian rất dài, thậm chí tới tận bây giờ, hầu như tất cả các thợ may giỏi đều là đàn ông.
ANTĐ - Ở Hà Nội thời chưa xa lắm, những ngày mà hầu hết người ta còn đi bộ hoặc đi xe đạp, có một nét văn hóa nho nhỏ đến giờ hình như đã thất truyền.
ANTĐ - Ở mọi con phố cũ kỹ của bất cứ đô thị nhiều tuổi nào cũng đều mang một giọng nói riêng. Nó làm nên một Roma cổ kính, một London huyền ảo, một Paris lãng mạn… những địa danh nổi tiếng luôn được coi là những biểu tượng của văn minh nhân loại. Hà Nội cũng vậy. Với tuổi nghìn năm có lẻ, thì từng phố ở Hà Nội tự cất giữ cho riêng mình một kiểu nói.