ANTD.VN - Lớp học hồi ấy chúng tôi gọi là lớp “O A” chứ không gọi là “vỡ lòng” hay lớp 1 như bây giờ. Người dạy học là ông giáo Vượng ở cùng xã. Ông giáo Vượng năm đó chừng hơn 40 tuổi, rất nghiêm khắc bởi bọn trẻ con vốn tính hiếu động. Ông giáo không bao giờ mắng hay quát, mà chỉ cần lấy thước kẻ gõ “cạch… cạch...” lên mặt bàn là lũ học trò chúng tôi im phăng phắc…
ANTD.VN - Một mùa Trung thu nữa đã về. Trên nhiều tuyến phố, các quầy bán bánh Trung thu tràn ngập đủ mọi thương hiệu. Bây giờ người ta sợ ăn nhiều bánh sẽ béo, hoặc hấp thụ quá nhiều đường ngọt. Tuy vậy, gia đình nào cũng phải mua, để thắp hương, để đem đi biếu. Nhìn sự tấp nập của thị trường bánh Trung thu, ta lại nhớ về ký ức những mùa trăng xưa, khi vẫn còn là đứa trẻ…
ANTD.VN - Từ những hạt lúa non, trải qua biết bao công đoạn giã, rang, sàng, sảy, cốm đã trở thành linh hồn của ẩm thực người Việt. Đã từng có thời điểm người ta lo rằng, khi những cánh đồng lúa ở ngoại thành Hà Nội mất đi nhường chỗ cho đủ loại chung cư, biệt thự, liệu rằng truyền thống có còn? Nhưng không! Chẳng có gì mất đi cả. Cốm vẫn còn. Những món ăn từ cốm ngày càng phong phú và đa dạng.
ANTD.VN - Hầu như bất cứ một sự sinh nở nào cũng đều là thiêng liêng đáng trân trọng. Ở tất cả mọi sự sinh, luôn bừng sáng một ánh tinh khôi khởi nguyên trong veo không gợn đục.
ANTD.VN - Có lẽ không nơi nào trên thế giới lại có sự chênh lệch về mật độ dân cư giữa các quận, huyện lại cao như Hà Nội. Các khu đô thị ngoại ô vắng ngắt vắng ngơ, trong khi ở trung tâm thành phố người ta chen nhau trong ngõ hẹp. Và tôi không hiểu vì sao việc thuyết phục người thân của mình chuyển ra ngoại ô sống lại khó khăn đến thế?
ANTD.VN - Trong một lần hiếm hoi phát biểu về vấn đề dục tính, ca sĩ người Anh lừng danh là đàn ông nhưng không có râu Elton John khẳng định, sang thế kỷ 21, dòng chảy cuộc sống của nhân loại sẽ mất đi khái niệm “đôi bờ”. Với thời trang ở đô thị hôm nay, hình như ông ta đã đúng.
ANTD.VN - Đó là tên bộ phim truyền hình 36 tập về một khu tập thể cũ của Hà Nội được phát sóng năm 2012 do tôi cùng một nhóm biên kịch nữ là tác giả kịch bản. Nhắc đến bộ phim này, tôi muốn viết đôi chút về chủ nhân của những khu tập thể đó. Họ là những cư dân một thời từng là những công dân hạng sang của Hà Nội.
ANTD.VN - Tôi sống ở trung tâm Hà Nội. Đã lâu rồi ra đường tôi không nhìn thấy chị em nào quen. Cứ như thể mình đang sống ở một thành phố lạ. Tất cả phụ nữ tôi nhìn thấy đều chung một kiểu, bịt kín mít từ đầu đến chân.
ANTD.VN - Từ xưa đến nay, lý do để nước mắt đàn ông phải rơi thường không nhiều. Có lẽ vì thế, khi nhỡ được chứng kiến cảnh đàn ông bật khóc thì không cứ các bà các cô, mà hầu như ai nấy đều thấy tức tưởi, nao nao. Nhất là người khóc lại là một đấng trượng phu tài cao chí rộng.
ANTD.VN - Chuẩn bị kỹ lưỡng cho mỗi chuyến đi, không chỉ là ý thức với bản thân mà còn là ý thức trách nhiệm với xã hội. Chữ “chuẩn bị” ở đây, bao hàm cả nghĩa về nhận thức và hành vi.
ANTD.VN - Này, ông cứ chê nhiều thanh niên Thủ đô, nhất là cái đám 3 đời phố cổ được sống trong điều kiện đầy đủ nên thành ra thụ động, suy nghĩ ì trệ, thiếu óc phê phán, hay còn gọi cách khác là tư duy phản biện. Tôi thấy không hoàn toàn đúng.
ANTD.VN - Văn hóa thị dân Việt không có boxingday (ngày tặng quà ở phương Tây, thứ hai của tuần Giáng sinh), nhưng không có nghĩa là người Việt không có truyền thống tặng quà. Xưa đã có và nay càng đậm nét có.
ANTD.VN - Đông vào là mùa cưới bắt đầu. Tất nhiên bây giờ hiện đại người ta có thể cưới bất cứ lúc nào tùy hứng nhưng dù gì mùa cưới vẫn là khi đông sang. Mùa cưới đến là cỗ bàn tưng bừng. Nói đến cưới chỉ là để nhắc đến khía cạnh cỗ.
ANTD.VN - Chỉ ở cuối Yên Phụ nhỏ mới có hai hàng cơm nguội rất riêng, rất khác biệt. Dường như mỗi người Hà Nội yêu hàng cơm nguội ấy theo một cách khác nhau, để mỗi độ đầu đông, kiểu gì cũng phải lấy cớ đi qua để tìm lại những cành gày guộc khẳng khiu...
ANTD.VN - Có lần tôi đi Singapore, trong một nhà hàng, vừa rút điếu thuốc khỏi bao thì đã có dăm đôi mắt dõi theo, có người còn tiến đến khá gần, vẻ như chỉ chờ mình bật lửa châm thuốc là sẵn sàng rút vé phạt.
ANTD.VN - “Thấy người ăn khoai vác mai đi đào” vốn là câu nói chỉ sự a dua, bắt chước của người dân thôn dã. Nhưng ở Hà Nội lâu năm, tôi nhận thấy cái đặc tính ấy hiện rõ hơn trong đời sống thị thành, như một thứ vết dấu của quá khứ.
ANTD.VN - Hôm rồi nhận được thiếp mời đám cưới, tôi không khỏi giật mình. Một cái thiếp trình bày cầu kỳ, giấy tốt và chắc chắn đắt gấp vài lần thiếp thông thường. Phòng cưới cũng khiến tôi ngạc nhiên. Đó là một trong những phòng cưới hiện đại nhất Hà Nội cỡ 5 sao. Cưới cho con gái đầu rồi tôi biết, vào những nơi đó phải cỡ cự phú tiền tấn, tiền tạ, loại công chức còm ăn đong như mình thì tốt nhất là đừng có bao giờ mơ - xa lắm và cao lắm. Hai thứ ngạc nhiên và giật mình kể trên là vì chủ nhân mời tôi dự đám cưới là một ông già sáu mươi tuổi và ông cũng chẳng giàu có gì. Chao ôi là cưới.