ANTD.VN - Lớp học hồi ấy chúng tôi gọi là lớp “O A” chứ không gọi là “vỡ lòng” hay lớp 1 như bây giờ. Người dạy học là ông giáo Vượng ở cùng xã. Ông giáo Vượng năm đó chừng hơn 40 tuổi, rất nghiêm khắc bởi bọn trẻ con vốn tính hiếu động. Ông giáo không bao giờ mắng hay quát, mà chỉ cần lấy thước kẻ gõ “cạch… cạch...” lên mặt bàn là lũ học trò chúng tôi im phăng phắc…
ANTD.VN - Một mùa Trung thu nữa đã về. Trên nhiều tuyến phố, các quầy bán bánh Trung thu tràn ngập đủ mọi thương hiệu. Bây giờ người ta sợ ăn nhiều bánh sẽ béo, hoặc hấp thụ quá nhiều đường ngọt. Tuy vậy, gia đình nào cũng phải mua, để thắp hương, để đem đi biếu. Nhìn sự tấp nập của thị trường bánh Trung thu, ta lại nhớ về ký ức những mùa trăng xưa, khi vẫn còn là đứa trẻ…
ANTD.VN - Từ những hạt lúa non, trải qua biết bao công đoạn giã, rang, sàng, sảy, cốm đã trở thành linh hồn của ẩm thực người Việt. Đã từng có thời điểm người ta lo rằng, khi những cánh đồng lúa ở ngoại thành Hà Nội mất đi nhường chỗ cho đủ loại chung cư, biệt thự, liệu rằng truyền thống có còn? Nhưng không! Chẳng có gì mất đi cả. Cốm vẫn còn. Những món ăn từ cốm ngày càng phong phú và đa dạng.
ANTD.VN - Trong sử sách, Thăng Long từng là nơi xảy ra nhiều vụ hỏa hoạn nhất nước và cũng là nơi có các vụ cháy lớn, kéo dài ngày. Nhà cửa san sát nhau, vật liệu chủ yếu là tre, nứa, lá… Phàm đã cháy là cháy cả phố.
ANTD.VN - Có lẽ người biết đọc đầu tiên của nhân loại là người đã nghĩ ra chữ. Ở phương Tây, danh tính người đó hơi lờ mờ. Còn ở phương Đông, theo các học giả Dịch phái thời Chiến Quốc, người nghĩ ra chữ tượng hình tối cổ là Thương Hiệt.
ANTD.VN - Có lẽ không đâu như ở ta, đa số các nhà văn đều trưởng thành từ viết báo. Từ thơ ca đến truyện ngắn, ký, tạp văn đều được thử thách từ in báo rồi sau đó được tác giả gom vào tập in thành sách.
ANTD.VN - “Em ơi! Hà Nội phố” là một bài thơ mà tôi đã nghe nhiều người đọc. Hà Nội ở mỗi giọng đọc ấy trung thành đến đâu với Hà Nội của tác giả Phan Vũ, khi mà dường như mỗi câu thơ đã làm công việc huyền thoại hóa một không gian…
ANTD.VN - Mấy năm trước, tôi thuê một căn phòng nhỏ trên gác 3 một con phố nhỏ ở trung tâm thành phố, để tiện đi bộ tới cơ quan. Dù chỉ đi bộ được ít bữa, sau đó tôi vẫn đi xe máy là chính, nhưng sống ở đó quả thực là tiện.
ANTD.VN - Người ta khi ở những chỗ đông đảo đồng loại chợt thấy xấu hổ với những bản năng nguyên thủy. Thế nhưng cũng có không ít người tìm thấy thú vui của việc tè bậy trên phố.
ANTD.VN - Có thể nói, một phần lớn nền văn minh của nhân loại đã được xây dựng từ công sức của những người trò tài năng chăm học và những bậc thầy minh triết biết dạy học.
ANTD.VN - Rõ ràng mới hai tháng trước ông còn tuyên bố không bao giờ động đến smartphone, càng không đọc mạng mẽo gì, thế mà bây giờ ngồi xoa xoa vuốt vuốt thật lực thế.
ANTD.VN - Bây giờ, nhiều ông bố sợ nhất là đi họp phụ huynh. Thường bọn họ hay đùn đẩy việc ấy cho vợ hoặc cho ông, cho bà. Thi cử tuy càng ngày càng vớ vẩn, nhưng chẳng có ai dám đứng lên nói không với thành tích
ANTD.VN - Người Hà Nội có cái thú uống cà phê vỉa hè. Quán nhỏ, chủ khách quen mặt nhau, biết gu nhau đã từ lâu lắm. Đến “cữ”, khách tới kéo cái ghế gỗ con con không có lưng tựa, thế là không cần phải gọi, chỉ thoáng cái cà phê đã được mang ra, đặt vào chiếc ghế y hệt như thế trước mặt - làm bàn. Kiểu quán như thế, khách không nhiều, có khi chia ra 2 cữ sáng chiều chỉ ngót hai chục người. Đã vậy, khách lại thường ngồi lâu. Bởi thường là người già.
ANTD.VN - Vậy là chỉ còn một ngày nữa là tới Ngày Valentine, Ngày lễ Tình yêu 14-2, tuy mới du nhập vào ta nhưng được nam thanh nữ tú ở hầu hết các đô thị lớn hân hoan chào đón.
ANTD.VN - Tôi gọi sự chuyển dịch sau Tết Đinh Dậu ở Hà Nội là nhịp phố. Không hề có chút lãng mạn hóa nào ở đây, thật sự những ngày này nếu bạn có dịp đi trên đường phố Hà Nội sẽ thấy nhịp chảy của cuộc sống phố phường một cách bình dị nhất và phố nhất. Theo nghĩa yên lành.
ANTD.VN - Hôm trước, tôi ngồi nói chuyện với một cậu em, cậu ấy bảo, không hiểu vì sao giờ người ta lại tin vào thánh thần nhiều thế, đền chùa nào cũng đông nghịt, hay là niềm tin tôn giáo đã biến thái quá rồi? Tôi thì không nghĩ rằng họ tin nhiều đến thế, tôi cũng không nghĩ rằng niềm tin tôn giáo đã biến thái quá rồi. Tôi nghĩ không phải tự nhiên các cụ lại hát rằng “Lên chùa bẻ một cành sen…”.
ANTD.VN - Thi hào người Nga Maiakovsky (1893-1930), có một thời thật dài được coi như khuôn mặt thơ xuất sắc, tác phẩm của ông được dùng nhiều trong chương trình trung học và đại học ở ta, khi tận cùng của mệt mỏi ông đã để lại hai câu thơ tuyệt cú: “Chết thì cũng chẳng có gì là mới/ Nhưng sống trên đời cũng chẳng mới gì hơn”.