Hoàn lương cứu giúp những cuộc đời lầm lỡ

ANTĐ - Từng dính vào ma túy rồi trở thành một kẻ bảo kê, trộm cắp, lừa đảo, đòi nợ thuê... Nhưng rồi nhờ vào nghị lực và sự giúp đỡ của những người thân anh đã “chiến thắng” chính bản thân mình. Trở về đời thường, với suy nghĩ muốn tri ân cuộc đời vẫn còn ưu ái mình, anh đã trực tiếp động viên, giúp đỡ hàng trăm người cai nghiện ma túy thành công. Anh tên là Nguyễn Thế Trung (SN 1976), ở quận Đống Đa, TP Hà Nội. 
Hoàn lương cứu giúp những cuộc đời lầm lỡ ảnh 1

Nước mắt hoàn lương

Trong tâm trí của mình Nguyễn Thế Trung không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần mình đi cai nghiện mà bất thành. Một hành trình cũ cứ lặp đi lặp lại như một cái vòng luẩn quẩn, anh đến rồi anh trở ra đến quen mặt ở các Trung tâm cai nghiện. Chưa kể những tháng ngày mẹ của anh vì thương xót con cứ lầm lũi, khổ sở đi tìm con mỗi lần anh trốn ra ngoài. Khi tìm được thì cậu con trai lại đuổi mẹ về với điệp khúc tua lại: “Mẹ về đi, con không về đâu. Lúc nào hết tiền mua thuốc hoặc chết con sẽ về”…

Dẫu biết là không thể khuyên được đứa con của mình, nhưng bà vẫn gạt nước mắt gắng gượng khi nhìn thấy nó gày còm, vật lộn với những chiếc kim tiêm, vì tấm lòng người mẹ còn niềm tin là còn hy vọng. Và công lao của người mẹ ấy đã được đền đáp, sự kiên trì và tình yêu bao la của mẹ là liều thuốc giúp Nguyễn Thế Trung tỉnh ngộ, rồi thoát khỏi sự u mê của khói thuốc và những tháng ngày giang hồ. 

Có một lần mẹ anh nghe đến Trung tâm giải cứu người nghiện ở thị xã Tiền Hải, tỉnh Thái Bình cai nghiện rất hiệu quả. Không quản đường xa, người mẹ ấy đã tìm đến tận nơi hỏi han rồi quay về bàn với chồng thuyết phục cậu con trai đến trung tâm đó xem thế nào. Nghe cha mẹ, anh Nguyễn Thế Trung đã cùng mẹ về Thái Bình. “Thời điểm đấy tôi cũng chỉ nghĩ là làm vui lòng mẹ tuổi đã cao, còn con nghiện trong người mình không bao giờ có thể dứt ra được”, anh Nguyễn Thế Trung tâm sự.

Nhưng mọi chuyện lại diễn ra hoàn toàn khác, tại trung tâm, anh được những người hướng dẫn cai nghiện quan tâm, giúp đỡ hết sức tận tình.

“Sau nhiều năm lang bạt ngoài xã hội, làm bạn với khói thuốc, lần đầu tiên tôi được chứng kiến những người đã dứt cơn nghiện chăm sóc đến nhau. Thật kỳ lạ. Cách mọi người đối xử với nhau ở đây khác xa với cách hành xử trong cái thế giới bên ngoài kia tôi sống” - Nguyễn Thế Trung kể lại - “Tĩnh tâm lại suy nghĩ về những tháng ngày lầm lỗi đã qua, tôi cảm thấy mình ích kỷ, nhỏ bé. Tôi tự hứa với lòng mình phải ăn năn, hối cải và quyết tâm rèn luyện để cai nghiện thật sự. Thời gian trôi đi, mẹ tôi cũng hoàn toàn bất ngờ khi tôi trở về mà không thấy có biểu hiện nghiện lại. Cai nghiện thành công, tôi xin ở lại Trung tâm để tiếp tục chăm sóc, hướng dẫn người mới vào như những ngày đầu tôi được chứng kiến họ chăm sóc tôi. Quyết định này được cha mẹ tôi nhiệt tình ủng hộ”.  

Hoàn lương cứu giúp những cuộc đời lầm lỡ ảnh 2

Những người từng được anh Nguyễn Thế Trung giúp cai nghiện


Mảng đen của cuộc đời

Nhưng để có ngày thoát khỏi con đường sai lầm trở lại nguyên vẹn thì không phải ai cũng biết ngã rẽ đưa anh đến vết trượt của cuộc đời với những tháng ngày chịu sự tàn phá khủng khiếp của ma túy. Nguyễn Thế Trung tâm sự: “Mỗi lần lên cơn người tôi đều vã mồ hôi, toàn thân bủn rủn, cảm giác trong người lúc đó như có giòi bọ bò trong xương. Chưa kể đến việc cảm thấy khó thở, có khi nôn thốc nôn tháo, hộc cả máu mồm. Mỗi lần nghĩ lại tôi lại cảm thấy rùng mình”…

Sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, là con duy nhất trong gia đình khá giả có cha mẹ đều là cán bộ viên chức Nhà nước nên Nguyễn Thế Trung được cha mẹ chiều chuộng từ nhỏ. Đang học lên THPT, Trung nghe theo sự rủ rê của một số bạn bè xấu, bỏ học và thử “chơi” heroin. Thử một lần rồi quen, lần hai, lần ba rồi nghiện. Từ đó, cứ chán là anh lại tìm đến ma túy. Khi mọi chuyện vỡ lở, gia đình phát hiện ra thì cậu con trai đã nghiện được một thời gian khá dài. 

Gia đình suy sụp, biện pháp đầu tiên là “cấm vận” kinh tế cậu con trai. Biện pháp này không hiệu quả bởi mỗi khi lên cơn “vật thuốc” không có tiền là có bao nhiêu đồ đạc quý giá, xe cộ đắt tiền Trung đều đem cầm cố hết.

“Cũng vì thế mà kinh tế gia đình tôi rơi vào cảnh khánh kiệt, cha mẹ tôi thấy con mình vậy suy nghĩ nhiều nên sinh ra đau ốm, tiều tụy, phải nằm viện không người chăm sóc. Rồi nhà hết cái để đem bán, tôi quay sang lừa lọc, trộm cắp, đòi nợ thuê, sử dụng mọi mánh khóe để kiếm tiền mua thuốc hút. Trong thời gian nghiện, để có thuốc hút tôi thường sắp xếp các con nghiện khác cùng làm một trò bịp trong việc ghi lô, đề. Một lần, tôi đánh đậm một “con” nhưng hôm đó đề lại không về, thế là tôi dùng thuốc tẩy để sửa lại con số rồi đến nhà chủ đề dùng vũ lực đòi tiền. Có những lần chủ đề không chịu trả nên đành nhận lấy kết cục là bị tôi đánh cho tơi bời… Cho đến tận bây giờ nhắc lại tôi đều cảm thấy day dứt” - anh Nguyễn Thế Trung cho biết.

Anh Trung bảo: “Lúc đó tôi đã nghĩ rằng trước sau rồi mình cũng sẽ chết. Nếu không chết vì sốc thuốc thì cũng chết vì tù tội hoặc vì những ân oán, chém giết giang hồ. Còn với bố mẹ tôi lúc đó, sống cũng như đã chết rồi. Tôi thì càng ngày trở nên ngang tàng, hống hách, không sợ chém giết, chỉ sợ không có thuốc mà dùng… Sau những lần động viên của mẹ, tôi cũng đồng ý đi cai nghiện bắt buộc, nhưng có tới hàng trăm lần khóa cửa, xích chân, dùng thuốc cai nghiện mà đều thất bại. Cứ nghĩ rằng đời mình sẽ mãi bị giam cầm vậy mà vẫn kỳ diệu biết bao”…  

Tìm lại ý nghĩa cuộc đời 

Cai nghiện thành công, Nguyễn Thế Trung xin về nhà, mượn đất của người thân quen, nhờ bố mẹ vay mượn tiền bạc, để thành lập Trung tâm cai nghiện tại Thọ Lộc ở xã Lộc Thọ, huyện Phúc Thọ, TP Hà Nội. Nguyễn Thế Trung hy vọng rằng, anh sẽ đem ý nghĩa cuộc sống đến với mọi người, đặc biệt là những người đồng cảnh ngộ như mình. Hơn chục năm qua, một cách trực tiếp hoặc gián tiếp, Trung đã giúp đỡ hàng trăm trường hợp nghiện ma túy trở về với cuộc sống đời thường. Không ít người sau khi thoát nghiện đã tình nguyện ở lại trung tâm để cùng anh giúp đỡ những người nghiện khác. 

Theo kinh nghiệm của Trung, để cắt cơn cho người nghiện không phải là một điều khó, trung tâm cai nghiện nào cũng có thể làm được. Điều mà người cai nghiện cần là ý chí để thoát khỏi “cái chết trắng”. Để thành công được thì lúc nào gia đình cũng phải kề vai, sát cánh cùng họ, để họ có động lực hoàn lương. Khi họ nhận ra cuộc đời vẫn còn cần đến họ, họ sẽ tỉnh ngộ. Sau biết bao tháng ngày vùi dập cuộc đời trong khói thuốc và giang hồ, Nguyễn Thế Trung đã thấu hiểu được sự tù túng, sự bất cần đời của những người nghiện.

Anh chia sẻ: “Những người nghiện luôn lầm tưởng rằng cuộc đời họ không mục đích, họ mộng du trong một thế giới vô định. Ở cái thế giới đó họ cần có một bàn tay nắm lấy họ, yêu thương họ, cho họ những lời khuyên để họ trở về với đời sống thực, đời sống theo đúng nghĩa con người…”.

Bước ra khỏi mảng đen tối nhất để làm lại cuộc đời, Nguyễn Thế Trung cũng đã may mắn tìm được một nửa yêu thương của mình. Một cô gái đã đem lòng yêu mến anh, không lâu sau thì hai người cưới nhau. Rồi vợ anh đã sinh cho anh một công chúa đáng yêu, gia đình anh lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười con trẻ. Niềm vui của anh hôm nay là kết tinh của ý chí con người anh cùng nước mắt tin yêu của gia đình.

Câu chuyện của Nguyễn Thế Trung đã giúp cho những người đồng cảnh ngộ hiểu ra một điều rằng: Sự tỉnh ngộ và trở về với cuộc sống đời thường không bao giờ là muộn. Và có một điều chắc chắn rằng, cuộc đời không có con đường nào là bế tắc hay tuyệt vọng, luôn có ánh sáng cho chỗ tối tăm nhất. Chỉ cần hy vọng, quyết tâm thay đổi thì khó đến đâu cũng có thể làm được.