Lễ!

ANTĐ - Ố ô, xịt xịt,  con lạy trời, con lạy Phật, con lạy đất, con lạy đai, con lạy thánh mớ bái, con lạy ông hoàng Bảy, con lạy ông Hoàng mười, còn lạy mẫu thượng ngàn, con lạy các các cô sơn trang, con lạy mẫu con lạy chầu, con lạy các cô, con lạy các cậu, tóm lại còn lạy tất cả các ngài mà con cần phải lạy, con lạy thầy cúng nữa ạ…. Hôm nay là ngày đầu xuân năm mới, mặc dù đã là ngày công chức phải đi làm được mấy hôm rồi, nhưng con thành tâm, lòng thành, con dành cả ngày làm việc của con để đến trước cửa Phật, cửa ngài, con sám hối để các ngài vuốt ve, che chở  phù hộ độ trì cho con để trong năm mới này con được: 

(Minh họa Lê Trí Dũng)

- Đi tươi về tốt, đi một về mười, không phải làm mà vẫn có lương, đi chơi mà vẫn có tiền, ở nhà ngủ mà vẫn được tính công.

- Con đã có  con trai rồi  nhưng mà thằng này láo quá, nó đánh giả, chửi giả cả bố mẹ, ông bà nó, thầy làm ơn thầy cúng, thầy bái, thầy vái cho con thêm vài đứa nữa.

- Con lạy các ngài giáo huấn cho mẹ chồng con không được phép cãi nhau tay đôi với con. Bà ấy cứ vén môi trên, xòe môi dưới không chỉ cãi lại con mà còn cãi lại cả oshin nhà con là không được.

- Bớ!... Con lạy thánh mớ bái, cho con được thăng quan tiến chức, hiện nay ở cơ quan con có mấy đứa nó phấn đấu ác quá, ngày đêm nó lăn lộn với công việc mà con thì cứ phải căn phải số, bận đi lễ đi cúng quanh năm thế này, khiến con không cách nào ngoi lên được, con lạy các ngài ấn nó xuống hộ con.

- Nói chung là  con lạy các ngài, con bẩm các ngài phù hộ độ trì cho con năm nay cứ gọi là làm ăn phát đạt, vạn sự như ý, cầu tài đắc tài, cầu lộc đắc lộc, thiếu gì cầu nấy mà cầu gì thì được nấy…

Khi Hồng Cái đang say sưa lạy thánh mớ bái, cầu tài cầu lộc, thầy cúng đã thở hắt ra. Thầy phán, thôi khấn thế thôi, phải từ từ từng bước thánh mới nghe kịp. Bây giờ thầy sẽ giúp nhà cô giải quyết từng việc một:

- Thứ nhất: không đi làm mà vẫn có lương, đi chơi mà vẫn có tiền chứ gì? Chuyện này thì cô phải làm cái lễ: ngoài lễ chay thì còn phải có lễ mặn, ngoài rượu bia, thì phải có thuốc lá, ngoài vàng mã  thì còn phải có cả tiền polimer. Thánh dạy rồi không ai ăn không được cái gì, có muốn cầu được tiền mà không mất công sức thì cô phải bỏ tiền ra mà tạ thánh thì thánh mới độ được. Nhà cô hiểu chưa.

- Dạ vâng, con lạy Thánh, con lạy Thánh, Thánh nói phải quá ạ!

- Vậy bây giờ nhà cô hãy đi lo ngay cái lễ đó đi. Ngay đầu cổng nhà thầy, mấy đứa em nó bán đồ lễ đấy. Đủ cả.

- Dạ…

Cô Hồng Cái tất tả chạy ra đầu cổng một lúc sau lễ mễ trở lại điện thờ với đầy đủ lệ bộ theo đúng lời “thánh phán” và không quên kéo phéc mơ tuya chiếc túi xách lấy ra 5 triệu đồng tiền mặt. Cả năm kiếm hàng trăm triệu, bỏ ra vài triệu cúng tiến đáng gì… 

Liếc mắt thấy sự thành tâm của cô Hồng Cái, thầy cúng bắt đầu lầm rầm khấn vái. Xong được mục thứ nhất cũng đã gần tới giờ Ngọ. Thầy lại bảo thầy kiêng không cúng giờ này, vì Thánh còn bận ngủ trưa. Cô cứ ngồi chờ đến đầu giờ chiều thầy sẽ cầu Thánh giúp cho mục thứ hai. Cô Hồng Cái lại vâng vâng dạ dạ cúi đầu rất lễ phép, rồi len lén ngồi xuống góc chiếu trải dưới chân điện thờ đang khói hương nghi ngút. Nếu ai mà chứng kiến được cái cảnh cô Hồng Cái khúm núm trước mặt thầy cúng thế nào, rồi lại được chứng kiến cái cảnh cô cãi nhau tay bo với mẹ chồng thì cũng chỉ mong mẹ chồng cô sớm chuyển sang làm nghề thầy cúng ngày nào thì được yên phận ngày đấy!...

Rồi Thánh cũng đã ngủ dậy, thầy cúng cũng ngáp ngắn ngáp dài từ trong buồng nghỉ bước ra. Vừa ngáp thầy vừa hỏi, mục khấn thứ hai của cô là gì nhỉ?

Cô Hồng Cái chắp hai tay trước ngực, miệng thưa: dạ mục mẹ chồng ạ!

- À ừ, mục mẹ chồng. Nói rồi bỗng dưng thầy cúng  chăm chăm nhìn vào mặt cô Hồng Cái một lúc lâu khiến cô Hồng Cái cứ toát mồ hôi rần rần. Bỗng thầy  hỏi: Cô cho thầy biết cái mồm của mẹ chồng cô có giống của cô không, cái môi mẹ chồng cô có giống của cô không? Nghĩ ngợi một lát cô Hồng Cái trả lời dạ không ạ. Môi mẹ chồng con thì chỉ giống chồng con thôi, chứ làm sao mà giống môi con được ạ, có phải máu mủ nhà con đâu ạ. Thầy lại phán: Cái môi nhà cô thâm sì cong vênh như cuốn lô, cái miệng nhà cô rộng ngoác ra như thế kia thì chả trách mẹ chồng cô được. Bây giờ muốn tránh chuyện mẹ con mâu thuẫn chỉ có hai khóa lễ: một là năm nay cô phải động đến dao kéo, tức là phẫu thuật thẩm mỹ khâu bớt mồm cô lại cho đỡ rộng, nếu cô không muốn phẫu thuật thì phải làm cái lễ thứ nhất. Hai là phải cầu thánh làm cho mẹ chồng cô chết đi thì mới được. Cô chọn khóa lễ nào?

 Cô Hồng Cái nóng ran cả người, mồ hôi túa ra như tắm nhưng rồi cũng bình tĩnh lại đáp nhỏ nhẻ: Lạy thánh mớ bái từ bé đến giờ con rất sợ dao kéo. Thầy gật gù. Thế có nghĩa là phương án hai. Để thực hiện cái lễ này, cô phải làm cái lễ tạ 1 tỷ đồng. Vì cầu cho người chết là tội ác, mà lại cầu mẹ chồng mình chết là bất nhân, là loạn luân. Nếu phạm tội giết người, Thánh đi tù như chơi. Tiền là để Thánh lo chạy án, chứ không phải là Thánh ăn hối lộ của nhà cô đâu nghe chửa?

Cô Hồng Cái lúc này cũng bắt đầu lo lắng, có lẽ cô lo vì nghĩ đến khoản tiền 1 tỷ đồng. 1 tỷ đồng thì cũng lo được, nhà chồng cô để lại cho vợ chồng cô mấy miếng đất, chỉ có điều hơi tiếc, nhưng rồi cô cũng quyết. Cô lại khẩn khoản nói với thầy cúng: để con sắm lễ.

Vậy là mục khấn thứ hai đã được quyết định một cách nhanh chóng, bây giờ đến mục thứ ba, là mục con cái. Thầy cúng châm lại mấy nén hương, tay với cốc bia hợp lấy một ngụm rồi quay sang bảo với cô Hồng Cái:

- Cầu con chứ gì. Để thầy lạy Thánh. Khấn khấn vái vái một lúc, thầy cúng quay ngoắt vào mặt cô Hồng Cái bảo Thánh phán rằng: cầu con cũng không phải là điều khó lắm. Nhưng khốn nạn là ở chỗ, kiếp trước nhà cô ăn ở bất nhân thất đức, đến kiếp cô, cô lại cầu cho mẹ chồng cô chết thì con trai cô nó chửi vào mặt cô cũng là phải rồi. Thánh bảo có cho cô cả chục đứa con nữa cũng được, nhưng rồi lần lượt nó lại tát vào mặt cô thôi. Nếu cô chấp nhận thì để thầy cầu cho.

- Vâng, vậy thì dạ thôi ạ, lạy Thánh con thôi ạ.

Lần lượt, mục, thứ ba, đến mục thứ tư, thứ năm, thứ sáu… cô Hồng Cái và thầy cúng cũng đã giải quyết xong xuôi, cái nào được, cái nào không, lễ bái thế nào được cái thầy cúng đều báo giá sòng phẳng. Lễ bái xong xuôi cũng đã sâm sẩm tối. Lúc này cô Hồng Cái mới nhớ ra một việc chưa xin với thầy cúng, cô vội vàng nói với thầy khi thầy đang sửa soạn đóng lễ: 

- Dạ thưa thầy, con còn một điều này muốn xin với thầy, một điều nhỏ thôi ạ.

- Nhà cô cứ nói.

- Dạ chả là hôm nay đang là ngày làm việc, công việc của con là phóng viên. Sếp con có chỉ đạo đầu năm đi viết bài về tệ nạn mê tín dị đoan. Con đã nhận việc nhưng mà từ sáng đến giờ bận lễ bái, mà tối con phải nộp bài rồi. Đây con mang sẵn băng ghi âm đây rồi, thầy với tư cách là một công dân, hãy cho con xin vài nhời về việc phòng chống mê tín dị đoan ạ.

- Thầy cúng chẳng cần phải nghĩ ngợi gì lâu thầy chõ mồm vào băng ghi âm nói ông ổng:

“Mê tín dị đoan hiện nay đang là tệ nạn hoành hành khắp chùa chiền miếu mạo, khắp làng trên khắp xóm dưới, khắp hang cùng ngỏ hẻm, khắp cơ quan công sở. Chúng ta phải cùng nhau bài trừ tệ nạn này, đây là cơ hội kiếm tiền cho những kẻ buôn thần bán thánh. Đầu xuân năm mới cán bộ công chức bỏ việc đi lễ, đi cúng thì phải đuổi việc ngay. Cho chuyển sang làm thầy cúng”!