Đạo diễn - NSND Khải Hưng:

Tôi không định… "sống ảo"!

ANTĐ - Trong căn nhà cao tầng nằm trên phố Nguyễn Chánh nơi đặt trụ sở của hãng phim Khải Hưng, đạo diễn NSND Khải Hưng miệt mài với xấp kịch bản dày và những dự định làm phim mà hàng chục năm qua ông vẫn xem như nguồn vui không gì có thể thay thế. Dạo gần đây, vị đạo diễn tài ba còn khiến nhiều người bất ngờ với việc dùng Facebook. Ông đã dành cho phóng viên Báo An ninh Thủ đô cuộc trò chuyện cởi mở và chân thành.

Facebook, có gì đâu mà sợ? 

- PV: Từng thổ lộ không thích và không có ý định dùng Facebook nhưng thời gian gần đây thấy ông cũng ghi danh trong cộng đồng Facebook. Hẳn là đã có sự thay đổi lớn phải không đạo diễn?

- Đạo diễn NSND Khải Hưng: Tôi từng rất ghét Facebook, cũng chẳng hiểu nó thế nào. Hồi trước được một người bạn cho xem tài khoản Facebook của người ấy, thấy mấy người cứ chụp ảnh “tự sướng”, khoe món ăn này nọ, tôi thấy nhảm nên không thích. Sau có cậu học trò bảo lập Facebook để quảng bá chương trình mà hãng phim tôi làm, ai ngờ cậu ấy lấy tên tôi để đặt tên Facebook, rồi lấy luôn ảnh tôi làm ảnh đại diện và kết bạn tóe loe.

Một hôm tôi bảo cậu ấy: “Facebook của thầy đâu, mở ra cho thầy xem”, xem xong lại thấy thì ra cái mạng xã hội này cũng nhiều thông tin hay ra phết. Tôi dần dần bị cuốn vào những câu chuyện và nhân vật trên đó. Nhưng tôi không chủ động kết bạn với ai bao giờ, càng rất ít “like” (thích), “share” (chia sẻ) hay “comment” (bình luận) gì cả, gần như chỉ lặng lẽ xem thôi. 

- Để người khác lập và sử dụng Facebook của mình, ông không sợ họ đăng thông tin hay hình ảnh linh tinh à?

- Có gì đâu mà sợ. Tôi không làm điều gì đáng sợ nên chả sợ bị đăng. Với lại tôi cũng vào Facebook đấy, thỉnh thoảng có thông tin riêng gì muốn đăng thì tôi vẫn tự mình đăng chứ không nhờ người khác. Nói chung Facebook của tôi không hề có tính riêng tư đâu (cười).

- Thế bây giờ ông đã đỡ “dị ứng” với Facebook chưa?

- Tôi vẫn “dị ứng” với nó đấy. Mức độ chuẩn xác của thông tin trên đó chỉ nên tính ở mức 50% thôi và cũng nhiều thông tin gây “nhiễu” lắm. Trong cái mạng xã hội ảo đó có những người sống rất thực tình, nhưng cũng nhiều người sống ảo, thậm chí còn lợi dụng Facebook vào những mục đích riêng có lợi cho mình, chưa kể bực tức cái gì hay muốn nói xỏ xiên ai người ta cũng đưa lên trên đó.

Tôi biết nhiều người trên Facebook có hàng nghìn bạn bè hay người theo dõi, họ nói quá “lố” về bản thân. Dĩ nhiên với kinh nghiệm sống của mình, tôi có “bộ lọc” riêng nên cái gì cảm thấy không đúng hay không thích thì bỏ qua. Tôi dùng Facebook chỉ để xem mọi người sống ảo thế nào chứ tôi không tham gia vào cuộc sống ảo đấy. Nhưng nói gì thì nói, Facebook cũng có cái lợi đấy, ít nhất là tôi biết “ông con” (đạo diễn Khải Anh - PV) đang làm gì.

Tôi không định…  "sống ảo"! ảnh 2

Đạo diễn - NSND Khải Hưng bên cậu con trai lớn - đạo diễn Khải Anh 

Không làm việc thì sẽ rất cô đơn

- Sao ông lại phải cập nhật cuộc sống của con trai qua Facebook mà không phải ngoài đời thực?

- Phải nói là nhiều khi nhờ có Facebook mà tôi biết con trai mình đang ở đâu, làm phim gì. Bình thường ngoài đời thì bố con cũng ít khi nói chuyện vì thực ra… chẳng có chuyện gì để nói cả. Bàn về nghệ thuật à? Nghệ thuật thì nó có con đường riêng của nó, mình có con đường riêng của mình. Tất nhiên khi đứng trước những sự lựa chọn khó thì nó vẫn hỏi ý kiến bố kiểu như: “theo bố thì con nên chọn cái gì?”.

Là bố thì tôi chỉ biết khuyên: “Cứ làm nghề giỏi thì tự dưng các cái khác sẽ đến với mình, còn không chịu khó làm mà ham nổi tiếng nhanh thì sẽ xuống rất nhanh”. Mình khuyên thế nhưng tự nó xác định. 

- Thế còn Khải Anh thì sao, cậu ấy có bao giờ góp ý gì với bố mình không?

- Có đấy, nó hay góp ý ngược lại tôi theo kiểu: Tội gì mà bố phải làm, tại sao đến tuổi này rồi mà bố phải đi làm, lẽ ra bố phải được hưởng chứ cứ đi làm vất vả thế làm gì, tại sao nắng nóng 41-42 độ C mà bố cứ ở ngoài đường làm phim để làm gì? Tại sao và tại sao?...

- Và ông trả lời cậu ấy thế nào?

- Tôi bảo tại nó chưa già như tôi nên chưa biết nếu không đi làm thì sẽ rất cô đơn. Cô đơn như cái điện thoại của tôi vậy. Vì khi còn làm lãnh đạo Trung tâm sản xuất phim truyền hình Việt Nam (VFC), tôi có 2 điện thoại mà cả hai thường xuyên trong tình trạng hết pin vì lúc nào cũng có người gọi đến. Từ hồi tôi về hưu thì chẳng mấy ai gọi cả, pin để 2-3 ngày không hết. Nhưng tôi thì chẳng bao giờ buồn cả vì tôi có công việc của mình.

Tôi bảo với Khải Anh là tôi làm việc vì tôi thấy khỏe, thấy vui nên tại sao lại phải nghỉ. Đấy, những lời góp ý của nó bị phản bác một cách kịch liệt như thế đấy (cười). Tôi biết nó lo cho sức khỏe của bố nên mới góp ý thế, nhưng nguồn vui của tôi là nhâm nhi một đoạn phim mà mình tự làm chứ không phải đi nhảy đầm hay tập thể dục, thế nên tước quyền vui của tôi là không được. 

- Người ta vẫn nói “con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh”. Trong trường hợp này thì ông thấy cậu con trai đạo diễn của mình có gì giống bố? 

- Có thể cách nói chuyện của Khải Anh giống tôi, nhưng quan trọng là nói cái gì cơ. Về điều này thì nó khác tôi đấy. Tính nó mềm mại hơn, mềm như bún ấy, dịu dàng lắm (cười) chứ không hay cáu gắt hay nổi giận, cũng rất thận trọng chứ không hay bộc lộ ý nghĩ của mình ra bên ngoài. Tôi thì khác, nghĩ là nói luôn. 

- Nếu ước lượng thì ông thấy Khải Anh có bao nhiêu phần trăm tính cách của mình?

- 30%, ít thôi. Có điểm rõ nhất có thể thấy là nếu nhận việc gì thì bao giờ nó cũng làm tận tụy và làm đến cùng, không bao giờ lùi bước cả khi gặp khó khăn. Còn sáng tạo thì mỗi người một kiểu, chả giống nhau được.

- Còn cô con gái út của ông thì sao?

- Quỳnh Anh năm nay lên lớp 6, cá tính lắm. Nó vẫn thường gọi tôi là “anh bạn”. Đến lớp nó bảo với cô giáo là: “Ở nhà em có anh bạn”, cô hỏi: “Bạn trai à?”, nó đáp: “Vâng, bạn trai, anh bạn em bằng tuổi… ông cô”. Nó thích xem phim, đọc truyện, thích làm cả đạo diễn nữa. Ở trường ra bài tập hỏi ước mơ của các em là gì, nó bảo luôn em thích làm đạo diễn giống bố em. Với tôi, đó cũng có thể là một “tai nạn” (cười). Con gái tôi cũng rất hâm mộ phim do anh trai nó làm. 

- Ông ủng hộ ước mơ đó của con gái chứ?

- Tôi bảo với con gái rằng không phải ai muốn làm đạo diễn cũng được và không phải ai làm đạo diễn cũng thành công. Tôi khuyên con tôi nếu muốn trở thành đạo diễn thì việc đầu tiên là phải học văn cho tốt, biết quan sát cuộc sống xung quanh, đặc biệt biết yêu và biết ghét rõ ràng, biết chia sẻ với nỗi khổ của người khác và vui  với niềm vui của người khác. Thế mới đủ tư chất làm đạo diễn. Dĩ nhiên, dù con bé ước mơ gì tôi cũng ủng hộ, nhưng tôi để nó tự nhiên, chẳng thúc đẩy hay tạo điều kiện gì cả. Cái gì đến, tự nó sẽ đến. 

Niềm vui với cô con gái nhỏ Quỳnh Anh

Không làm phim nếu phải trả “tiền ngu”

- Thời gian gần đây tôi biết ông nhận được nhiều lời mời làm phim trong Nam ngoài Bắc nhưng đều từ chối, đó là vì lý do sức khỏe hay có lý do nào khác không? 

- Tôi từng vào Nam làm phim rồi và thấy mình không hợp với cách làm trong đấy. Ở ngoài Bắc cũng có người bảo: “Tài khoản của anh bao nhiêu để tôi chuyển 10 tỷ đồng, mong anh làm cho tôi một phim chiếu rạp mà không bị lỗ”. Tôi bảo luôn là tôi không có khả năng làm phim như thế vì để làm ra một bộ phim chiếu rạp không lỗ thì chỉ có 60% tiền rơi vào phim, còn 40% phải chi trả cho những khoản không đáng có, nếu không muốn nói là “tiền ngu” như việc mời một cô “chân dài” nổi tiếng hoặc lắm “scandal” đóng với cát-sê cao gấp 5-6 lần người khác. Họ tin tưởng mình nhưng tôi không làm như thế được. Đấy không phải sở trường của tôi nên tôi từ chối.

- Dù thế, thời gian tới, ông sẽ tiếp tục làm phim chứ?

- Tôi bắt đầu bằng phim truyền hình và cũng sẽ kết thúc bằng phim truyền hình. Khi nào có kịch bản hay, cánh cửa truyền hình mở rộng cửa, tôi lại làm phim. 

- Xin cảm ơn những chia sẻ chân thành của ông!