Amsterdam - thành phố của những nuối tiếc

ANTD.VN - Đã từ lâu nghe danh 2 thứ tự do đáng kinh ngạc ở Hà Lan là mại dâm và ma túy, nhưng quả thực những gì được chứng kiến ở  “Vùng đất thấp” này vẫn khiến tôi sững sờ, bởi lẽ bản thân 2 khái niệm  đó không lạ, nhưng chúng lại tồn tại công khai ở một thành phố có tiếng là hào hoa và xinh đẹp…

Vùng đất thấp

Lúc máy bay sắp hạ cánh, ngó qua cửa sổ thấy thành phố Amsterdam nổi “lềnh bềnh” trong nước biển đỏ quạch. Nhìn thấy đã rùng mình, tưởng chừng thần nước luôn sẵn sàng cuốn trôi cả một vùng đất bất cứ lúc nào. Hà Lan thấp hơn mực nước biển. Tên gốc “Niederland” xuất phát từ ý này, có nghĩa là “Vùng đất thấp”. Vì thế trên đường vào thành phố, xe phải chui qua rất nhiều đường hầm xuyên đáy biển. Cái cảm giác nước luôn lơ lửng trên đầu thật lạ.

Ngay cả khi đi cạnh một con đê chắn biển, đến lúc leo lên đã thấy nước biển vỗ dào dạt xâm xấp mặt đê, thấy dựng cả tóc gáy. Cối xay gió của Hà Lan sinh ra từ ngàn đời nay cũng chỉ nhằm một mục đích ấy, để ngăn không cho nước biển tràn vào làm ngập đất đai. Tuy nhiên, ngày nay người ta đã sử dụng điện thay cho những chiếc cối xay gió thô sơ. Đất Hà Lan mưa quanh năm, trong 1 năm có khoảng 3 tuần nắng đều, may mắn lại đúng vào thời điểm tôi đến thành phố nước.

Amsterdam được mệnh danh là một Venice thứ hai của thế giới. Người ta vẫn sống trên các đảo nổi và trong nội thành, kênh rạch đan vào nhau chằng chịt, tàu bè qua lại tấp nập, như thể vẫn muốn giữ nguyên hình ảnh xưa cũ của một thủ đô nổi tiếng. Phương tiện đi lại của người Hà Lan chủ yếu là tàu điện, xe điện ngầm, ô tô, xe đạp, xe buýt. Có lẽ chính vì thế mà hệ thống giao thông ở đây vô cùng thông thoáng, không thường xuyên tắc nghẽn như một số nước châu Âu khác. 

“Phố đèn đỏ” ở Hà Lan về đêm

Lúc nào cần đi thì “chôm” một chiếc xe đạp

Người Hà Lan rất sợ bị mất cắp xe đạp nên dựng xe ngoài phố luôn phải kèm theo một sợi dây xích to tướng. Các vụ trộm xe đạp xảy ra hàng ngày. Người ta trộm xe không phải vì giá trị của nó mà chỉ vì bất kì khi nào cần sử dụng, họ liền “chôm” luôn một chiếc xe dựng sơ hở, đi xong lại đem liệng xuống các kênh đào. Vì lẽ đó, hàng năm chính phủ Hà Lan lại cho làm vệ sinh các con kênh và lần nào cũng vớt lên được hàng trăm chiếc xe đạp đủ loại. 

Ngoài các phương tiện kể trên thì khu trung tâm còn có những cỗ xe ngựa tuyệt đẹp chở du khách tham quan thành phố. Sau đuôi mỗi con ngựa có một cái liễn sắt cho ngựa phóng uế vào đấy để không làm ô nhiễm môi trường. Cảnh sát giao thông Amsterdam cũng thường cưỡi ngựa, họ đi lại thong dong, nghễu nghện đến chỗ nọ chỗ kia nhắc nhở những người vi phạm luật lệ giao thông. Không như Paris, thủ đô Amsterdam không có ăn xin. Người ta có thể kiếm sống bằng nhiều cách.

Ngay giữa quảng trường có những người làm xiếc, thổi kèn… để xin tiền khách hoặc chí ít cũng bày 1-2  tờ báo để người qua lại rủ lòng thương mà mua cho chứ tuyệt đối không có chuyện chìa tay ra năn nỉ. Một cách kiếm tiền độc đáo nữa của các anh chàng lang thang là phun nhũ xanh đỏ kín người và đứng bất động trên bục gỗ nhỏ, trước mặt là chiếc xô con. Thỉnh thoảng anh ta lại làm những cử chỉ giật cục ngộ nghĩnh rồi nói léo nhéo bằng một giọng giả người máy để mời du khách chụp ảnh cùng. Tôi tiến lại gần định chụp ảnh thì đột nhiên “pho tượng nhũ” lắc đầu và liên tục chỉ tay vào chiếc xô. Hiểu ý, tôi bèn thả vào xô một nắm cả xu Đức lẫn xu Pháp.

Ấy thế mà anh chàng phun nhũ mắt khá tinh, chẳng cần cúi xuống nhìn vẫn cất giọng dõng dạc bằng tiếng Anh “Tôi chỉ lấy tiền Hà Lan chứ không nhận tiền Đức”, nói đoạn lắc đầu ra vẻ không bằng lòng. Tôi đành giơ 1 guilden (đơn vị tiền Hà Lan), anh ta lộ rõ vẻ hài lòng rồi vẫy tay mời lại gần. Ở quảng trường trung tâm có rất nhiều anh chàng phun nhũ như vậy với nhiều kiểu dáng khác nhau cho du khách lựa chọn như người máy, hiệp sĩ, người hành tinh khác…

Nhà văn Di Li

Sex và ma túy - nhịp sống của Amsterdam

Cả thế giới biết đến Hà Lan không chỉ qua những bông tulip sặc sỡ, những đôi giầy gỗ sơn xanh đỏ tinh xảo và những chiếc cối xay gió xinh đẹp mà còn ở địa danh “Red light” (Phố đèn đỏ). Khu Red light rất rộng lớn và nằm ngay giữa thành phố. Chúng tôi đi bộ từ trung tâm, men theo con kênh một đoạn ngắn là tới khu vực nhạy cảm này. Red light ban ngày khá vắng vẻ, nhưng không phải vắng “người làm việc” mà là vắng khách. Khu này là một loạt dãy phố nhỏ, hẹp, đan vào nhau chằng chịt với các “ô nhà” chừng chục mét vuông.

Đó là nơi làm việc của các cô gái hành nghề bán thân xác mà người Hà Lan gọi là “sex worker”. Các ô đều lắp cửa kính và có rèm đỏ, ô nào kéo rèm lại nghĩa là đã có khách. Các cô gái mặc bikini ngồi sau ô kính với đủ kiểu tạo dáng mời chào. Bọn họ già có, trẻ có, béo gầy, xinh xấu đủ cả, nhiều cô có khuôn mặt rất dễ thương và ngây thơ. Thậm chí có cô còn đeo kính trắng như trí thức. Hễ thấy khách nam giới đi qua, họ lại nở nụ cười khêu gợi. Đáng thương là có cô gái thân hình vẹo vọ, xấu xí, mắt lác, bộ bikini dúm dó trên người như đồ thừa, vẫn kiên trì đứng tạo dáng. 

Ngành “công nghiệp cổ xưa” nhất thế giới này được người Hà Lan coi là chuyện bình thường và hàng ngày họ vẫn đi qua khu đèn đỏ để đến công sở, trường học như bao con phố khác. Ngoài khu Red-light thì những gì liên quan đến sex ngập tràn trong thành phố. Amsterdam có vô vàn các quầy lưu niệm, nhưng kinh hoàng ở chỗ, tôi chưa thấy bưu thiếp ở đâu toàn ảnh khỏa thân. Thậm chí nhiều tấm bưu thiếp chụp con người với những ý tưởng kì quái. Tất cả đều bày bán công khai. Nhìn vào những tấm bưu thiếp kiểu này, có thể thấy trí tưởng tượng kinh dị đã được đẩy đến tận cùng. 

Trong suốt những ngày lưu lại Amsterdam, tôi ít dám dạo phố một mình vì liên tục bắt gặp những con nghiện nằm dài trên vỉa hè. Họ vắt vẻo chắn ngang đường khách đi, cứ vài chục mét lại thấy một con nghiện áo quần bẩn thỉu ngang nhiên tiêm chích trước hàng nghìn người qua lại.

Bất cứ ở một góc nào, giữa quảng trường, thềm siêu thị hay trước cửa quán ăn đều nhan nhản các thây ma sống với cặp mắt trợn trừng vô hồn. Họ bao gồm đủ mọi lứa tuổi, từ già tới trẻ, từ đàn ông tới đàn bà xăm trổ đầy mình ngồi vật vờ khắp mọi nơi, bên cạnh lúc nào cũng kè kè chai rượu. Người Hà Lan rất thích xăm mình. Trong khu phố trung tâm có nhiều tiệm xăm nghệ  thuật. Họ không chỉ xăm một vài đường nét mà kín cả cơ thể.

Roger Rodney - người phụ trách Công ty Du lịch Tulip Tours khẳng định: “Chúng tôi không tiêu thụ ma túy nhiều hơn các nước khác, cũng không quan hệ với gái mại dâm nhiều hơn các bạn láng giềng. Những gì bạn thấy chỉ là bề nổi của một hiện tượng văn hóa”. Nhưng dẫu sao những gì xảy ra trên đường phố Hà Lan hàng ngày mà tôi phải chứng kiến gồm: trộm cắp, gái mại dâm, nghiện ngập… đã khiến không chỉ riêng tôi mà bất kì khách ngoại quốc nào rời khỏi sân bay Schiphol đều thầm tiếc. Hà Lan đâu chỉ nổi danh với “Cơn lốc màu da cam”, hoa Tulip, cối xay gió, Rembrandt, Van Gogh và bia Heineken mà còn…