Có vợ con, anh dễ tính hẳn đi

ANTĐ - Hiện giờ chúng tôi đã một bé Sóc 11 tháng tuổi. Cuộc sống của hai vợ chồng khiến tôi khá hài lòng, nhất là anh bớt khó tính hơn.
Ảnh minh họa

Tôi lấy anh khi đến tuổi 25, còn anh 37 tuổi, sau quãng thời gian yêu nhau 8 tháng. Anh khá đẹp trai, lịch sự và khiêm tốn nên tôi “say nắng” ngay lần đầu gặp anh. Bạn bè, đồng nghiệp cùng cơ quan, ai cũng bảo tôi may mắn khi trở thành vợ anh. Hơn nhau 12 tuổi nhưng anh rất lãng mạn. Trước khi cưới, tan sở, tôi đã thấy anh đứng đợi dưới sảnh rồi. Sau ấy anh chở tôi đi ăn, đi dạo và không quên hỏi ngày hôm nay của tôi thế nào, công việc có thuận lợi không, chuyện vui/buồn trên cơ quan, trong gia đình…

Sinh nhật tôi, anh đã đứng đợi dưới cổng cơ quan hơn 2 tiếng mặc trời Hà Nội mưa to và gió lạnh. Anh tặng tôi 25 bông hồng đỏ thắm, một chiếc bánh ga-tô và đôi giày cao gót tôi thích. Anh nói dịu dàng: “Chúc mừng sinh nhật em yêu! Chúc em luôn có nhiều niềm vui. Anh sẽ luôn ở bên em!”

Tôi đã cảm thấy mình là người may mắn và hạnh phúc nhất thế giới này khi được “đắm” mình trong tình yêu thương mà anh dành cho tôi.

Chúng tôi “vượt rào” và tôi có bầu ngay sau lần đầu tiên ấy. Đám cưới nhanh chóng được tổ chức. Anh rước tôi về dinh và tôi đã thật sự vỡ mộng chỉ sau 1 tuần hai người sống chung với nhau. Tôi chưa bao giờ nghĩ anh khó tính và gia trưởng đến mức như vậy.

Tôi làm việc gì cũng phải thông báo trước anh biết, từ chuyện ăn uống đến đi đâu, làm gì và gặp ai… Mọi đồ vật bày trí trong nhà, anh yêu cầu tôi không được xê dịch chúng dù chỉ là một xen-ti-mét. Tôi nhặt rau nấu cơm, anh lau nhà và không ngừng bảo tôi phải làm thế này, thế khác. Tôi mang bầu 6 tháng, tăng 9 cân nên đi lại nhìn khá nặng nề, nhất là khi ngồi xuống và đứng lên. Vậy mà anh dứt khoát không đồng ý chuyện mua máy giặt, dù cho tôi có nói như thế nào, phân tích lợi ích của nó ra sao. Anh bảo giặt máy thì quần áo mau hỏng và không sạch. Trong mắt anh, tôi làm gì cũng thiếu sót. Anh không an tâm khi để tôi nấu nướng hay làm bất cứ việc gì mà không có anh, dù tôi đâu phải người phụ nữ bừa bãi, không biết dọn dẹp và quán xuyến chuyện gia đình.

Làm vợ anh rồi tôi mới biết vì sao anh lập gia đình muộn như vậy. Trước khi quen và yêu tôi, anh cũng đã có vài mối tình, nhưng khi đi xem thầy, thầy nói hai người không hợp tuổi nên họ chia tay. Có thể xếp anh vào nhóm những người sùng tín nhất. Mùng 1, ngày rằm hay trong nhà có giỗ, anh không để tôi tự mình mua sắm đồ thờ cúng nếu không có anh đi cùng.

Tôi gần như muốn phát điên và đã nghĩ đến chuyện ly hôn dù cho chúng tôi mới sống chung với nhau được 4 tuần. Không ít lần hai chúng tôi đã to tiếng. Tôi nói với anh rằng: “Em là vợ anh, hãy để em lo toan những chuyện nhỏ trong gia đình. Em cũng được học hành, được dạy dỗ, nấu ăn cũng không đến quá tệ. Thế nên anh hãy để em được tự do làm những việc đó, đừng giám sát em từng li từng tí một như vậy. Anh cứ thế này, em sẽ không thể tiếp tục sống chung với anh nữa. Em sẽ sinh con và tự nuôi nó, anh không phải bận tâm”. Nghe tôi nói xong, anh sững sờ. Một lúc sau anh mới nói được lời xin lỗi tôi và bảo rằng mình không nghĩ mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy. Anh hứa sẽ sửa chữa.

Sau lẫn cãi vã đó của hai vợ chồng, anh không còn cấm đoán tôi mọi chuyện như trước. Anh chỉ dặn tôi nên hạn chế đi lại vì đang mang bầu. Anh hỏi tôi những món tôi thích và tự mình vào bếp nấu cho tôi ăn. Anh chia sẻ trên facebook những hình ảnh đi chơi của hai vợ chồng, khoe với người thân, bạn bè rằng tôi đã có bầu được gần 7 tháng. Anh còn viết status – Cảm giác được chăm sóc vợ rất tuyệt vời!... Tôi đi làm về, nhà cửa có bề bộn, anh bảo để đấy anh dọn, tôi nghỉ ngơi rồi nấu nướng cho hai vợ chồng thôi. Tôi vào nhà tắm thì đã thấy một chiếc máy giặt mới được đặt rất gọn vào một góc.

Thứ hai vừa rồi là sinh nhật anh. Tôi quên không mua quà tặng và chúc mừng anh. Vừa về đến nhà, đã thấy anh đang rán cá ở bếp. Nhìn thấy tôi, anh vừa cười vừa nói: “Hôm nay vợ quên sinh nhật chồng nhé!” làm tôi ngượng quá, mau mải nói xin lỗi chồng rồi hứa sẽ đền bù xứng đáng. Thật may mắn, anh đã không còn khó tính như trước nữa!