Chán chồng

ANTĐ - Ngồi quán bia, quán rượu với đàn ông bạn sẽ được nghe nhiều chuyện "thế sự", rồi kết thúc bằng "chuyện ấy". Ngồi quán trà, bạn sẽ được nghe phụ nữ bản chuyện ăn uống, thời trang, làm đẹp, công việc cơ quan, rồi thường kết thúc ở màn "chán chồng".

Nói đến ba tiếng "sáng Chủ nhật" chắc các bạn hình dung ra cảnh các gia đình ngủ dậy muộn hơn mọi ngày. Khi cả nhà đã dậy, người vợ đi mua đồ ăn hay nấu ăn sáng cho cả gia đình, rồi cả nhà ăn uống vui vẻ. Xong xuôi, họ cùng bàn nhau xem "làm gì, đi đâu" cho hết ngày. Nhà này thì rủ nhau đi siêu thị Big C, nhà kia đưa nhau sang bà ngoại, nhà thì đi chợ, nấu nướng mời bạn bè đến "đập phá cho vui". Cuộc sống tưởng còn gì đơn giản hơn thế, hạnh phúc hơn thế, nhưng không phải ai cũng có được.

Tôi có hẹn công việc sớm với một người bạn tại quán Thiên Sơn Trà trên phố Thanh Nhàn, nên mới có 7 giờ, tôi đã có mặt, chọn một bàn trà gần cửa sổ để vừa uống trà, vừa chờ bạn đến. Tôi đinh ninh chỉ có một mình mình đến uống trà sớm thế này vào một buổi sáng Chủ nhật mùa đông Hà Nội đầy sương mù thế này, nào ngờ ở góc quán đã có 4 chị phụ nữ tuổi "sồn sồn" ngồi từ trước. Mỗi chị chọn một tấm đệm, ngồi bệt xuồng sàn với các tư thế ngả ngốn khác nhau. Có chị ngồi tựa lưng vào cột quán, có chị nằm ngả người ra sau, có chị nửa nằm, nửa ngồi, tay ôm thêm hai tấm gối người ta dùng để tựa lưng cho đỡ mỏi.

Các chị nói chuyện khá nhỏ, nhưng trời cho tôi đôi tai thính, nên chuyện của họ vẫn lọt vào tai tôi. Không biết từ bao giờ tôi bắt đầu có thói xấu hay nghe lỏm chuyện của chi em.

Chị mặc bộ đồ ở nhà, có vẻ nhỏ tuổi nhất nhóm nói:

- Lão ấy đã dậy đâu, mà có dậy thì cũng tếch đi với bạn bè, chứ có ở nhà đâu. Tao thấy mình bị bỏ rơi chúng mày ạ. Chồng tao từ lâu không còn là người nhà của tao, chứ đừng nói gì là chồng tao nữa. Lão ấy không bao giờ có mặt khi tao có việc cần đến lão ấy. Tao cứ bảo với đám trẻ con nhà tao rằng "bố chúng mày là người đàn ông độc thân vui tính" lão đi đâu, làm gì tao không được biết. Ngược lại, lão ấy cũng không cần biết tao làm gì, nghĩ gì. Với tao, chồng không khác gì người dưng nước lã, không có cũng không sao mà có thì lại thừa. Nhiều đêm nằm nghĩ thấy chua xót vì phận làm vợ có chồng hờ hững cũng như không. Thử hỏi có nên kéo dài cuộc hôn nhân như thế nữa không? Bây giờ tao học chúng mày, tự lo cho mình, lo cho con, mặc lão ấy. Từ nay đi đâu, ăn gì gọi tao với nhé, chẳng tội gì phải khổ.

Nghe chị "quần áo ngủ cả cây" nói thế, chị "áo hồng váy ngắn" thở dài, rồi nói: “Tao bảo mày lâu rồi cơ mà. Ngày xưa người ta nói "gái có công, chồng không phụ" bây giờ còn lâu nhé. Bọn đàn ông ấy à, "gái càng có công, chồng càng phụ”! Vì thế phải tự cứu lấy mình, tự lo cho con là chính, trông cậy vào chồng có mà có ngày nhăn răng”!

Nghỉ vài giây, chị "áo hồng váy ngắn" tiếp:

- Sau 12 năm chung sống, chồng tao vẫn thế. Mộc mạc, giản dị, chân chất, nhưng công việc thì vẫn vậy. 12 năm làm anh nhân viên bàn giấy, không thăng tiến, không có ý chí học hỏi, vươn lên. Đồng nghiệp ai thích "về nhất" anh lập tức "né" qua một bên. Chồng tao có sức ì kinh khủng và thêm cả thói quen ỉ lại. Tao và anh ấy cùng xuất phát điểm như nhau, học cùng lớp, tốt nghiệp cùng ngày, vậy mà tao vừa sinh con lại vừa lo học hành nâng cao. Đến nay tao đã học xong thạc sĩ, giờ bị các "sếp" dí cho cái chức trưởng phòng, tao thành nữ trưởng phòng đầu tiên của Tổng công ty. Tao thấy thế cũng được, nhưng chán vì chồng ngày càng kém cỏi, không tướng xứng. Đã vậy còn sĩ diện, lúc nào cũng nói "anh sinh nhầm thế kỉ" cứ làm như mình giỏi dang, bị vùi dập không bằng.

Có lười thì có, chán thật, đàn ông với chả đàn ang!

Sau khi xổ ra hàng tràng những lời chê chồng, chị "áo hồng váy ngắn" thấy chị "môi xăm, mất kẻ" im lặng, bèn chọc ghẹo: "Chỉ có con này là sướng, chồng trẻ, đẹp trai, ra đường gái theo đầy. Mày không khéo, có ngày lão ấy bỏ rơi như chúng tao thì khổ đấy cô em ạ".

-Vâng, em sướng! - Chị "môi xăm mắt kẻ" đã vào chuyện - Có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Nếu sướng, em theo các chị ra đây làm gì? Chồng em chỉ được cái "tốt mã rẻ cùi". Trông thì ngon lành vậy, nhưng "nghỉ hưu” rồi. Ai đời, em mới có 31, lão ấy 32, vậy mà cuộc sống vợ chồng xuống dốc thảm hại. Khoảng 2 tháng, anh ấy mới có nhu cầu gần gũi vợ một lần, mà cũng chỉ chăm chăm "về đích" một mình, bỏ lại vợ ê chề, tủi thân. Tình trạng này kéo dài đã 2 năm. Nếu nói bỏ chồng vì lý do không thỏa mãn chuyện đó thì thật nhục nhã, nhưng em thấy căng thẳng, mệt mỏi lắm. Em biết lão yếu, chứ không có bồ bịch gì đâu. Vợ hỗ trợ tích cực mà cứ "nhũn như con chi chi" có ma nó theo. Cô nào ham đẹp trai, em cho không đấy, về không dùng được đừng trách không nói trước!

- Thôi, uống trà đi, rồi đứa nào ăn gì thì gọi mà ăn. Ăn xong về nhà tao hát karaoke cho vui. Lão béo nhà tao đi công tác bên Lào rồi, hai tháng nay chẳng ở nhà, nhưng tao thấy cứ nhẹ cả người.

Cuối cùng, chị "đeo ba vòng ở tay" cũng lên tiếng. Chị có lẽ là trưởng nhóm, bởi nghe cái cách chị ấy kết chuyện và lập kế hoạch "sinh hoạt nhóm" là biết. Hớp một ngụm trà, chị nói:

- Tao không hiểu tại sao lão nhà tao có học hành tử tế, cũng có tí chức tước đấy chứ không đâu, vậy mà sống như một kẻ mất dạy. Lão được cái kiếm ra tiền, chịu khó nạp vợ, vợ tiêu gì mặc kệ, không hỏi hàn, tra khảo gì. Đi ra ngoài thì không biết có "ăn chả ăn nem" gì không, chứ về nhà cũng chịu khó "trả bài" khỏe ra phết.

Cả ba chị em cùng nói như đồng thanh: "Thế là nhất chị rồi!". Chị "tay đeo ba vòng" giẫy nẩy:

Sướng cái con khỉ! Tao phát ngán về lối sống buông thả, về những thói quen xấu mà lão ấy đã nhanh chóng nhiễm phải từ đám bạn bè. Nhậu nhẹt, đàn đúm, đi sớm về muộn, ăn tục nói phét, bừa bãi, vô tổ chức... thì lao nhà tao là nhất. Tao như con ở của ba bố con lão ấy, vậy mà chưa bao giờ được một lời động viên, một lời cảm ơn. Tao thèm được chia sẻ, được an ủi, cho dù là của... người đàn ông khác. Giờ có "thằng nào" để ý, chăm sóc mình, có  khi mình sẵn sàng "chết ngay”!

Câu chuyện của bốn chị chán chồng đứt quãng vì sự xuất hiện của một người đàn ông trẻ, ăn mặc quần áo bó sát, tóc để dài, ria lún phún. Vừa nhìn thấy anh ta, bốn chị nhao nhao: "Chào thầy, đêm qua thầy khó ngủ hay sao mà dậy sớm thế?". Anh chàng thanh minh: "Sớm gì, hơn chín giờ rồi mà. Tôi vào uống cốc trà nóng, rồi còn lên sàn. Hôm nay có cuộc thi "Đôi giày vàng" dành cho U40 đấy.

Chọn một chỗ ngồi riêng, mặc dù được 4 chị phụ nữ mời, anh chàng ria mép lún phún nhắc:

- Tối nay lạnh, các chị có đi tập không?

Hóa ra đây là "ông thầy" dạy nhảy dance sport ở công viên mà 4 chị em là những "học trò tích cực" của thầy.

Khi 4 người phụ nữ chán chồng đã ra khói quán trà buổi sáng, tôi cứ nghĩ không biết trong 4 người vợ nói trên, có bao nhiêu người tiếp tục cam chịu? Bao nhiêu người muốn chữa khỏi bệnh chán chồng bằng phương thuốc ly hôn? Ai sẽ theo thầy nhảy ra công viên, rồi trở thành học trò cưng, theo thầy đi sàn? Ai sẽ ngã vào những vòng tay lực lưỡng của những người đàn ông mạnh mẽ, ai sẽ "chết đứ đừ" với mấy em trai trắng trẻo, trẻ trung, biết quan tâm đến "các chị". Mà rồi không biết các ông chồng của các chị ấy có "xấu thật" như các chị ấy phàn nàn, hay khi nhàm chán nhau rồi thì "không ưa, dưa có giòi?".

Ngồi quán bia, quán rượu với đàn ông bạn sẽ được nghe nhiều chuyện "thế sự", rồi kết thúc bằng "chuyện ấy". Ngồi quán trà, bạn sẽ được nghe phụ nữ bản chuyện ăn uống, thời trang, làm đẹp, công việc cơ quan, rồi thường kết thúc ở màn "chán chồng".

Chờ mãi bạn tôi không đến, tôi cũng ra về, nhưng không tiếc công chờ đợi!