Ám ảnh một cuộc tình tuổi 16

ANTĐ - Tôi nói với “chú” là tôi yêu “chú”. Trái với vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, “chú” bật cười khanh khách. “Chú” xoa đầu tôi, bảo tôi ngốc nghếch, nhưng tôi mặc kệ. Từ hôm ấy, tôi gọi “chú” là “anh”...

Đi qua cửa hàng hoa, tôi ngần ngừ cầm lên, đặt xuống một bó cẩm chướng rực rỡ. Rốt cuộc, tôi vội vã lên xe, trả lại đoá cẩm chướng cho người chủ quán sau gần 30 phút nấn ná, ngắm nhìn lặng lẽ. Đây là lần thứ 4 tôi bước vào hàng hoa ấy, vẫn lựa chọn cho mình những bông cẩm chướng màu đỏ sậm cồn cào, và rồi lại lẳng lặng lên xe và bỏ lại những bông hoa ngơ ngác trong chiếc thùng chứa nước.

Cho tới lần thứ 5, người trai ấy đã đặt bó hoa cẩm chướng vào tay tôi ngường ngượng “tặng chị”, tôi len lén giấu biệt những giọt nước mắt, vội vã khước từ và toan phóng xe đi, nhưng chàng trai ấy đã giữ tôi lại bằng ánh mắt mê hoặc kỳ lạ. Ánh mắt trò chuyện bằng sự sẻ chia. Tôi quen chàng trai ấy vào một buổi chiều đầu đông nhạt nắng, song những bông cẩm chướng đỏ khiến tiết trời ấm áp hơn kể từ ngày đó.

Lần đầu tiên tôi nhận bó hoa cẩm chướng kể từ sau 10 năm mối tình đầu của tôi vĩnh viễn ra đi, ý nghĩa của loài hoa đỏ mang biểu trưng “thương thay cho trái tim tội nghiệp của tôi” không còn day dứt, đau đáu. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy lòng mình ấm lại bởi một loài hoa từng gây nhiều ám ảnh.

10 năm trước, lúc đó, tôi mới là thiếu nữ 16 tuổi. Độ tuổi đẹp nhất và nhiều mơ mộng nhất. Không hiểu vì sao, tôi luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa chúng bạn và nhìn chúng như những đứa trẻ chưa kịp lớn. Mọi người đều thừa nhận, lúc ấy, tôi đẹp như trăng rằm, được rất nhiều chàng trai yêu mến và tán tỉnh. Có thể chúng vô tư, hồn nhiên và cực kỳ vui vẻ nhưng với một tâm hồn lạc điệu của tôi, họ trở nên tẻ ngắt, hời hợt và rỗng tuếch. Tôi vùi đầu trong thế giới sách và vô vàn câm lặng không chia sẻ với bất cứ ai. Tôi trở nên khó hiểu dù không cố gắng tạo cho mình lớp vỏ xù xì ấy.

Trong một lần đi chợ mua hoa về cắm, tôi đang phân vân giữa những bông cẩm chướng vàng óng như kén tằm và những bông màu đỏ rực rỡ, chói chang đầy kiêu hãnh thì giọng nói trầm ấm của một người đàn ông phía sau vang lên: “Cô bé băn khoăn điều gì? Cẩm chướng vàng biểu trưng cho đổ vỡ, bị khước từ, còn màu đỏ là hiện thân của trái tim tội nghiệp, đau thương”. Lần đầu tiên, tôi nghe nói về ý nghĩa của hoa cẩm chướng, và nhanh tay chọn cho mình những bông cẩm chướng đỏ cồn cào.

Người đàn ông ấy cũng có lựa chọn giống tôi. Rất tình cờ, chúng tôi cùng đường về nhà và bắt đầu làm quen, trò chuyện. Tôi gọi người đàn ông ấy là “chú”, xưng “cháu” đầy kính cẩn. Cuộc trò chuyện rong ruổi dọc con đường, thoắt cái đã về tới ngã rẽ, mỗi người mỗi ngả. Lạ lùng, những câu chuyện của “chú” theo bước chân tôi vào cả giấc ngủ, và bất chợt có gì đó như thôi thúc tôi tìm lại người đàn ông ấy.

Tôi trông cậy vào sự tình cờ nơi phiên chợ huyện, nơi cửa hàng hoa bé tí tẹo chúng tôi gặp nhau. Tôi hi vọng cơ duyên gặp lại “chú” bởi rất có thể chú cũng sẽ đi mua hoa giống như lần trước. 2 tuần liên tiếp, ngày nào tôi cũng đi bộ lên chợ, tìm “chú” như một đứa trẻ ngu ngốc và hằng tin vào một điều kỳ diệu thường xuất hiện trong truyện cổ tích. Cho tới khi sức lực và sự thất vọng đã bao trùm toàn bộ ý chí, “chú” xuất hiện. Vẫn những bông hoa đỏ rực như lần trước, chúng tôi lại đi bộ về nhà và lần này không quên hẹn phiên chợ tới.

“Chú” kể cho tôi nghe về công việc, gia đình và những điều tâm đắc. Khi “chú” kể tới người vợ chú đặc biệt yêu mến, trân trọng và cô con gái hơn 2 tuổi, tôi cảm nhận rất rõ thứ gì đó đổ vỡ trong lòng. 16 tuổi chưa từng trải qua bất cứ mối tình nào, nên càng không thể hiểu thế nào là thất tình, nhưng 16 tuổi của tôi thời điểm ấy, tôi gọi đó là thất tình. Tôi nhận ra mình yêu người đàn ông ấy. Vượt qua sự ngưỡng mộ về vốn hiểu biết sâu rộng, về sự âm thầm của “chú” trong tất cả những thứ tôi thắc mắc, tình cảm tôi dành cho “chú” vô cùng lạ lùng. Tôi nhớ “chú” đến mức không ngủ được và nằm đếm ngược thời gian mong trời sáng. Nhớ đến mức tôi loay hoay tần ngần trước gương, chau chuốt chiếc cổ áo xem đã đủ phẳng phiu để lên đường tới “điểm hẹn”. Nhớ tới mức cố tình đi chợ sớm đến độ tới nơi chợ mới lưa thưa vài người trở hàng và chuẩn bị dọn đồ bày bán. Nhớ tới mức, nhớ lắm hình như cũng không đủ để diễn tả.

Tôi nói với “chú” là tôi yêu “chú”. Trái với vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, “chú” bật cười khanh khách. “Chú” xoa đầu tôi, bảo tôi ngốc nghếch, nhưng tôi mặc kệ. Từ hôm ấy, tôi gọi “chú” là “anh”, chẳng quan tâm anh có đồng ý hay không nữa.

Anh luôn bị giằng xé giữa hai luồng suy nghĩ, một đằng muốn kéo tôi lại bên anh, một bên muốn đẩy tôi ra xa bởi anh đã có nơi có chốn.

Cho tới khi anh tìm tới tôi vào một buổi chiều muộn mùa đông, cầm theo một bó cẩm chướng đỏ rực đầy u uẩn: “Dù đã cố gắng, nhưng anh không thể gạt em ra khỏi trái tim”. Tôi đã khóc, vì hạnh phúc. Chúng tôi lao vào nhau, nụ hôn đầu đời tuổi 16, tôi dành cho anh ấy.

Anh bảo, anh yêu vợ và không bao giờ muốn làm chị ấy tổn thương, và anh cũng yêu tôi. Chúng tôi lén lút hẹn hò trong những phiên chợ sớm, lén lút gặp nhau khi một trong hai người da diết không kiềm chế được nỗi nhớ. Và lần nào tới gặp tôi, anh cũng mang theo một bó cẩm chướng màu đỏ. Ở vùng quê nghèo và mau mắn tiếng của tôi ngày ấy, từ sự nghi ngờ về cuộc thong dong của tôi và anh, người ta đồn đại chúng tôi có tình ý. Chuyện đến tai vợ anh, chị không làm om xòm như đa phần các bà vợ cả ghen khác, chị ý nhị tìm tới gặp tôi trò chuyện.

Cách nói chuyện dịu dàng, ý nhị tỏ ra là người phụ nữ có học và có chiều sâu, chị kể cho tôi nghe về những ngày tháng ngọt ngào, hạnh phúc vợ chồng anh chị cùng trải qua. Thú thực, tôi đã ghen tuông về tình cảm sắt son của họ. Ngày xưa anh nghèo, chẳng có tiền đi học, chị vừa đi học, vừa đi rửa bát thuê buổi tối, thêm thắt tiền cho anh. Tình yêu hai người nảy nở trong những ngày bần hàn đó, và trải qua năm tháng càng trở nên sâu đậm. Nụ cười trên đôi môi chị, vẻ mặt viên mãn của chị nói với tôi rằng chị và anh đang hạnh phúc. Sau cuộc trò chuyện ấy, tôi nhận ra mình thật sự là người vô duyên, vô hậu. Những xúc cảm tuổi 16 dành cho một người đàn ông đã có gia đình thật sự sai trái và lạc lối.

Những ngày sau đó, thi thoảng, chị rủ tôi đến nhà ăn cơm tối với vợ chồng chị. Thậm chí, chị ngỏ lời muốn nhận tôi làm em kết nghĩa trong sự ngỡ ngàng của tôi. Ý nghĩ từ bỏ anh bắt đầu nảy sinh trong lòng dù trái tim tôi vô cùng đau xót.

Một chiều tối muộn, trời mùa đông mưa buốt nhói xương, đang phiêu diêu trong nỗi nhớ anh, chợt nhận được tin báo anh bị tai nạn và rơi vào hôn mê sâu. Anh ra đi sau đó vỏn vẹn 3 ngày, không một lời chào từ biệt. Chị khóc ngất. Đứa con bé dại của chị khóc thét điều kinh khủng gì đang xảy ra. Còn tôi, lầm lũi như một cái bóng đứng bên cạnh chị.

Anh ra đi, tôi vẫn thường xuyên ghé thăm nhà anh chị. Chúng tôi trở thành chị em kết nghĩa trong sự tò mò, đàm tiếu, thậm chí cười nhạt của không ít người. 16 tuổi, tôi biết yêu, và cũng 16 tuổi, tôi biết thế nào là vị cực đắng của mất mát. Nhiều năm sau đó, tôi không mua hoa cẩm chướng, với tôi, loài hoa ấy mang tên ám ảnh...

26 tuổi, tôi vẫn chưa yêu. Cho tới những chiều này, điều gì thôi thúc tôi đi qua cửa hàng hoa, nấn ná, ngắm nhìn và toan chọn lựa tự thưởng cho mình những bông hoa cẩm chướng. Song có gì đó, chợt chặn cơn bão cảm xúc trong lòng tôi lại. Hình như nỗi sợ hãi chưa thật sự nguôi ngoai...

Chàng trai ở cửa hàng hoa - người đã tặng tôi bó cẩm chướng đỏ hôm trước chăm chú lắng nghe câu chuyện của tôi. Ánh mắt cậu chàng thi thoảng ngước nhìn tôi, vẻ thắc mắc, khó hiểu rồi lại như thấu tường. Cũng không hiểu tại sao, lần đầu tiên, sau nhiều năm, tôi nhận lời mời cà phê của một người khác giới, lại kém tôi 2 tuổi, và tự nguyện trải lòng về quá khứ in dấu tình đầu đã qua. Tôi gọi đó là DUYÊN. Trước khi chia tay tôi, cậu ấy nhìn tôi trìu mến: “Quá khứ để nhớ và trân trọng, không phải để dằn vặt và ám ảnh”. Nghe những lời đó, chợt thấy lòng nhẹ bẫng.

Bây giờ, tôi và chàng trai đó đã là một cặp đôi hạnh phúc. Chúng tôi yêu nhau và hăm hở bắt tay vào cuộc sống mới. Thật khó để có thể tin một ngày tôi có thể bước ra khỏi sợi dây thòng lọng trong quá khứ để sống với hiện thực, và thật khó tin một ngày tôi có thể nhìn về nỗi đau, sự ám ảnh nhẹ nhàng và thanh thản thế này. Tất cả phải cảm ơn chàng trai ở cửa hàng bán hoa dạo nọ - người tôi yêu ấy đã bên cạnh giúp tôi đi những bước đầu tiên trong một chặng đường mới. Và, cẩm chướng đỏ, vẫn là loài hoa anh thường tặng tôi và được tôi nâng niu, yêu mến.