Chỗ hẹn lần đầu

ANTD.VN - Trong suốt cuộc đời vừa dài vừa ngắn đậm nhạt linh tinh của những người từng yêu, thì cái buổi lần đầu hò hẹn luôn là nỗi nhớ miên viễn khôn nguôi. 

Hồi bao cấp, chỗ hẹn để gặp người ấy ở Hà Nội không nhiều lắm. Nếu vẫn đang tuổi đi học, hoặc sinh viên hoặc phổ thông lớp cuối, thì đó thường là một ngã ba đường. Nếu lớn hơn một tý, thì quán cà phê có nhạc dìu dịu, là một vỉa hè cũ kỹ trước cửa rạp xem phim, là bậc thềm tam cấp phong phanh gió của một nhà hát.

Ở cái thời lãng đãng cổ tích chưa xa đấy, chưa có Facebook, đặc biệt chưa có điện thoại cầm tay, thì cuộc hẹn đầu tiên sao mà cồn cào rưng rưng ám ảnh. Không ăn được gì, không uống được gì, nôn nao đứng thẫn thờ ngồi. Hoặc bâng khuâng tự cười một mình hoặc đột ngột cáu kỉnh bẳn gắt người thân, đại loại phong độ phi thường bất nhất hao hao giống tráng sĩ sắp đi làm thích khách.

Chẳng biết cất buổi chiều vào đâu, sao cái ngày hôm ấy bỗng dưng dài thế. Người con trai thì thường đến sớm, người con gái thì đôi khi đến muộn. Không phải vì cầu kỳ trang điểm, mà đơn giản trong veo tìm cách bịa một lý do trơn tru hợp lý. Ông bố đang mải xem bóng đá trên tivi quan liêu ầm ừ, còn bà mẹ thì hiển nhiên sẽ như là biết.

Cũng giống như hầu hết những người mẹ một thời được là thiếu nữ, ngoài mặt nghiêm khắc dặn với, nhưng trong bụng nhưng nhức nhói nhớ về hai chục năm trước, cái thuở mình xanh non loay hoay yêu bắt đầu tập nói dối. Người con trai vô cùng nóng ruột, anh ta bứt rứt đi đi lại lại theo đúng một hàng gạch. Rồi nhớn nhác hốt hoảng nhìn cả hai đầu đường, bởi thỉnh thoảng xa xa có một bóng tóc dài thấp thoáng.

Hẹn hò được sinh ra khi tình yêu thăng hoa, vì thế không gian của điểm hẹn kinh khủng là quan trọng. Chỗ hẹn luôn phải là một nơi trong trắng nuôi vô tư cho tình yêu. Dù rằng hôm nay, “khuôn mặt” của tình yêu có thô tháp hơn, nhưng chưa bao giờ kẻ thật yêu lại dám hẹn nhau ở nhà nghỉ. Đúng là người Hà Nội thì hầu như không có ai hẹn gặp ở hồ, mặc dầu hồ của Hà Nội là tuyệt vời lãng mạn.

Cũng không bao giờ hẹn hò ở công viên, nơi có nhiều lùm cây lờ nhờ trông nhợt nhạt giống như sự dối trá. Chỗ hẹn của lần đầu đắc địa nhất phải là một ngã ba, nó cô đơn ấm áp nằm ngay trên đường tan về của buổi tối học thêm ngoại ngữ. Hà Nội có nhiều ngã tư, thỉnh thoảng cũng có ngã năm nhưng ngã ba văng vắng dành riêng cho tình yêu thì hiếm hoi ít. Đáng kể là ngã ba Lý Thường Kiệt cắt khúc giữa phố Lê Thánh Tông ở trước cổng trường Cao đẳng Đông Dương (cũ) chẳng hạn.

Những cây sấu cao vút, làm cho từng bóng đèn cao áp hết hẳn vô cảm, ngây thơ bật lên một ánh sáng xanh dịu dàng, mầu của khát khao ngong ngóng. Dưới thứ ánh sáng thiên thần đó, những chàng trai run run thêm can đảm nói được gần đúng lời muốn nói. Những cô gái bỗng bớt e thẹn ngập ngừng, mủm mỉm như vô thức ngầm khuyến khích cho người ấy cầm tay. 

Cái ngã ba của phố nhỏ Nguyễn Gia Thiều giao vào đường Trần Bình Trọng cũng thật lý tưởng. Vỉa hè thoát tục đơn sơ rộng bơ vơ một vài quán cà phê lẻ. Nó đủ gần để thấy sôi động đô thị từ đám trẻ đang tập võ hoặc nhẩy hip-hop ở sân Cung Văn hóa Hữu nghị Hà Nội...

“Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé”. Ông Hồ Dzếnh chân chất, chỉ vì nhiều lần phải chờ người yêu mà bay bổng bỗng chốc thành thi sĩ. Thơ tình lỡ hẹn của ông nồng nàn hờn dỗi. Chao ôi, cái thuở chờ đợi trinh bạch tuyệt không điện thoại thông minh. Thanh niên bây giờ yêu nhau đã vắng hẳn sốt ruột.

Cái tin nhắn thô lỗ giải thích tất cả. Họ phởn phơ căn giờ đến đúng chỗ hẹn, ung dung yên tâm nhấp nháp cốc sinh tố, ly cà phê, rất nhiều chàng còn giắt ở túi sau quần một tờ báo để vừa đọc vừa đợi. Hầu như mất hẳn một sự nóng lòng. Tình yêu mà toàn chính xác đúng, mà không lầm lỡ thì làm sao có thể lâu bền được.

Điển cố tình sử cũ ở nước Tàu có kể. Một chàng trai trót hẹn với một cô gái ở dưới chân cầu. Buổi chiều nước dâng cao và cô gái tới muộn. Chàng trai chới với bám vào một cành cây, thà chết ngạt chứ không chịu dời chỗ hẹn. Về sau, Kim Trọng khi tán tỉnh Kiều chân thành đem chuyện ấy ra kể coi như là lời thề thốt. “Trần trần một phận ấp cây cũng liều”. Nguyễn Du thuở đang yêu chắc cũng vô số lần bị người yêu lỡ hẹn. Có lẽ là vậy. Một mối tình đầu có chung thủy có vị tha thì đương nhiên phải có một chỗ hẹn sai lạc vĩ đại độc đáo. 

Chỗ hẹn ấy vô số người đi qua nhưng duy chỉ có hai người biết, nó vừa thiêng liêng huyền ảo, lại vừa long lanh minh bạch. Nó xứng đáng là “di tích” xếp hạng nhất trong suốt cuộc đời của những người đã từng yêu.