Ai khôn thì tránh ra thôi

ANTD.VN - Bà lại mua gà về hầm tẩm bổ cho ông nhà đấy à? Đảm đang quá!

- Đảm đang gì đâu. Dạo này ông nhà tôi tham gia công tác ở khu phố nên cũng vất vả, thỉnh thoảng lại đi đêm về hôm. Như hôm qua đấy, có việc phải tham gia bảo vệ ở ngoài sông, về đến nhà là kêu mệt, nằm vật ra giường không dậy nổi, tôi hỏi cũng không nói được.

- À, hôm qua ông ấy tham gia bảo vệ hiện trường vụ vớt bom từ thời chiến tranh còn sót lại trên sông Hồng chứ gì? Thế thì phải nói là kiệt sức chứ không chỉ mệt. 

- Là thế nào hả bà, tôi nghe nói vớt bom đã sợ hết hồn, nào dám ngó mặt ra mà biết. 

- Quanh khu phố nhà mình người ra chả rủ nhau đi xem từ sáng để… tranh chỗ đẹp đấy. Buổi trưa, tôi đứng trên ban công nhìn xuống mà đã thấy cả biển người, chen chúc, chí chóe nhau như đi xem hội trên cầu Long Biên. Chỉ khổ các anh công an với mấy ông bảo vệ dân phố như ông nhà bà, không lấy đâu ra đủ sức mà hò hét, dùng đủ mọi cách từ cảnh báo đến động viên, thậm chí van nài mà người ta cũng không đi cho. Dẹp được chỗ này, chỗ kia lại bung ra.  

- Sao nhiều người kỳ quặc thế nhỉ, chỗ nguy hiểm thế mà cứ nhao vào. Hay là các cháu thanh niên sinh sau đẻ muộn nên chưa phải trải qua những ngày bom đạn như bà với tôi, thành ra vẫn tò mò?

- Có phải mỗi các cháu thanh niên dại dột đâu, nhiều người có tuổi cũng lao vào, thậm chí bế cả cháu ra xem. Đấy là cái bản tính hiếu kỳ ăn sâu vào máu, chứ cứ gì tuổi tác.

- Nói dại, chẳng may bom nổ thì làm thế nào, những hơn 800 cân thuốc nổ kia mà.

- Ai cũng nghĩ được trước mọi tình huống nguy hiểm thì đã phúc đức, trước hết là đỡ khổ cho những người như ông nhà bà với các chú công an. Nhưng cái tính tò mò ấy khó chữa lắm, cộng thêm tâm lý đám đông mù quáng… Khối vụ tai nạn chết người xảy ra chỉ vì đứng xem “chuyện lạ” rồi đấy, mà có rút kinh nghiệm được đâu. Ai khôn thì tránh thôi.