Chuyện chợ cá và chuyến taxi kinh dị ở Busan

ANTD.VN - Từ cố đô Gyeongju của Hàn Quốc, chỉ mất khoảng 1 tiếng là đã đến thành phố cảng Busan. 

Chuyện chợ cá và chuyến taxi kinh dị ở Busan ảnh 1Chợ cá Jagalchi ở Busan ngày nào cũng tấp nập từ 2 giờ sáng tới 10 giờ đêm

Nhà nhà người người buôn hải sản

Sớm tinh mơ, chợ cá Jagalchi cũng mở cửa. Toàn bộ vùng chợ cá đã hoạt động. Dọc con đường vào chợ cá, các nhà dân mở hết tiệm mặt phố để buôn hải sản. Những chậu tôm hùm, cua bể, bạch tuộc khổng lồ đang phơi râu đón nắng sớm. Các chủ hàng nhảy ra chèo kéo chúng tôi y như bị lạc về chợ nhà. Họ đưa ra một thực đơn hấp dẫn, rằng thì là nhà hàng ở ngay trên gác, chúng tôi chọn đồ xong nhà bếp sẽ chế biến ngay cho tươi. 

Ra là vậy, ở đây nhà nào cũng vừa bán hải sản tươi sống vừa kinh doanh nhà hàng. Khách muốn mua về tự làm hay ăn luôn cũng xong. Tầng trệt cửa hàng, tầng trên nhà hàng, nhất cử lưỡng tiện, cảng thì gần ngay đây, tàu bè từ khơi xa về là xuất thẳng tôm cá lên bờ khỏi mất công vận chuyển. Những người buôn bán nhỏ lẻ thì bày ra mấy thùng nhựa ở góc chợ ngoài trời, bán những thức hải sản rẻ tiền hơn mà chủ yếu là các loại hàu, sò, điệp. Còn nhà buôn nhỡ thì ngồi trong chợ cá.

Jagalchi là một dãy nhà hai tầng dài ngoẵng, trong ấy tấp nập người bán. Kẻ mua thì hôm nay có vãn hơn ngày thường. Tôi hơi giật mình khi những khay hải sản khổng lồ bày bán toàn các loại sinh vật biển tôi chưa từng được nhìn thấy bao giờ. Chúng xấu xí như một chiếc rễ cây với phần rễ khô xù xì tua rua một đầu, thân trên loe ra chứa vô số gai nhọn. Jagalchi không chỉ có tôm cua cá như thường mà đầy những loài kỳ dị như thế. Chợ cá hoạt động tấp nập từ 2 giờ sáng tới 10 giờ đêm, ngày nào cũng vậy. Nhưng thứ đáng nhớ nhất lại chẳng phải cá trong chợ…

Chuyện chợ cá và chuyến taxi kinh dị ở Busan ảnh 2Từ một khu ổ chuột của thập niên 50 ở Busan, Gamcheon đã biến thành làng văn hóa nghệ thuật cho các nghệ sĩ thỏa sức sáng tạo

Ngay sau chợ cá là biển

Biển xanh ngằn ngặt trông ra những con tàu lớn đang neo đậu và các tòa nhà cao tầng dựa lưng vào núi. Phía xa kia là làng văn hóa Gamcheon đang rải đủ sắc màu lên sườn núi. Santorini của Hàn Quốc. Từ một khu ổ chuột của thập niên 50, Gamcheon đã biến thành trung tâm nghệ thuật cho các nghệ sĩ thỏa sức sáng tạo: Những người chim nhỏ xíu nhìn xuống từ mái nhà, các bích họa siêu thực trên vách tường, hàng trăm con cá gỗ sặc sỡ kết tranh thành một chú cá lớn, hằng hà tiệm đồ lưu niệm bán những chiếc đèn ngủ tinh xảo, dăm đôi guốc gỗ, đũa sơn màu và đủ loại búp bê vải xinh đẹp.

Các ngóc ngách nhỏ hẹp của ngôi làng với những bậc thang rẽ ngoặt vào một gallery, quầy bar hay studio ảnh nghệ thuật là niềm quyến rũ vô tận đối với người Busan. Từ nóc tòa nhà trên đỉnh đồi cao nhất của Gamcheon có thể nhìn thấy chợ cá và ngược lại. Hôm nay nắng tràn rực rỡ trên mọi nẻo đường, nắng dát bạc lóng lánh lên những vẩy sóng và khiến các vách tường Gamcheon thêm phần sặc sỡ. 

Chuyện chợ cá và chuyến taxi kinh dị ở Busan ảnh 3 Nhà văn Di Li 

Ngoài bờ nước, lũ hải âu kêu chí chóe cả một vùng nước xanh. Chúng bổ như tên bắn xuống một mẩu bánh mì vừa được ném xuống và mừng rỡ khi thấy dăm con cá nhỏ đang lạc bầy. Trên bờ có 2 nghệ sĩ saxophone, họ bắt đầu thổi bản “The moment” được ví như “bài tủ” của Kenny G. Vào lúc này, khi những ngọt ngào đầu tiên của “The moment” cất lên, thì tôi đã lịm mình trong âm điệu saxophone chen lẫn với những rì rào của sóng, của gió, của bao người cũng đang vãn cảnh đầu năm và cả tiếng hải âu chíu chít giữa bình yên.

Hôm sau tôi còn được thưởng thức một chầu âm nhạc của nhóm nghệ sĩ đường phố bên bờ biển đêm Haeundae. Biển đen mò và lạnh giá như trên hành tinh khác, nhưng quanh bãi cát người ta vẫn ngồi vòng tròn để nghe nhạc và phía bên kia đường, khu phố đi bộ sầm uất với các tiệm ăn sáng rực đèn vàng, một nhóm biểu diễn hip-hop trên vỉa hè, cách đó một quãng là chàng trai trẻ đang làm ảo thuật với quả cầu thủy tinh.

Ban ngày thì bãi biển Haeundae chắc phải hào nhoáng và nô nức lắm nhưng giờ tôi chỉ thấy rét cóng. Thôi là bắt taxi về Seo-myeon. Tôi rất khó hình dung ra địa hình của Busan khi khắp nơi là núi, thi thoảng lại bắt gặp một phần hải cảng với những con tàu chở hàng và container khổng lồ. Các khu dân cư của thành phố này có vẻ lắt nhắt. Chúng chia cắt nhau bằng những quả núi, những eo biển và cả những bãi đất trống hoang vu rộng lớn. Vì thế trong các khu phố cổ, Busan có vẻ chậm chạp và cổ lỗ hơn Seoul, nhưng vươn ra không gian, đô thị này dường như hiện đại và khoáng đạt hơn cả Thủ đô của nó. 

Câu chuyện trên chiếc taxi ở Busan

Chúng tôi gọi được một chiếc taxi đang lượn vòng qua bãi biển Haeundae. Ông lái xe trông như 80 tuổi. Quãng đường sẽ rất dài, từ đây về Seo-myeon ắt phải xấp xỉ nửa tiếng. Đường sá nội đô Seoul và Busan có bao giờ vắng vẻ, vậy mà từ đầu đến cuối chiếc taxi quý hóa đều chạy với vận tốc gần 100km/giờ, cứ như đang đi trên xa lộ. Lái xe lạng lách, đánh đầu, vỉa đến phát nghiêng cả xe và phanh dúi dụi.

Dù ngồi bên trong tôi vẫn nghe rõ tiếng bánh xe xết trên mặt đường nhựa như đang trong một pha đuổi bắt của “Fast and Furious”. Để thoáng đường, lắm lúc bác ta chen cả vào làn trong và vút qua dòng xe cộ với tốc độ tử thần, bánh xe chỉ cách vỉa hè có một gang tay. Đó là lý do những khách bộ hành người Việt mới sang nước ngoài thường đối mặt với nguy hiểm trong vô thức, khi đã quá quen kiểu sở hữu lòng đường một cách vô tội vạ.

Bác lái xe mặt tỉnh bơ như đang chơi điện tử, mà có chơi game đua xe thì trông tôi còn căng thẳng hơn thế. Quãng đường vì thế mất có mươi phút thay vì gần nửa tiếng như tôi tưởng. Xe phanh kít ở một vỉa hè lớn. Bác lái xe quay sang, ý là đến rồi đấy. Liệu có phải Seo-myeon đây không? Có tiếng băn khoăn đằng sau.

Thôi, phải hay không phải cũng xuống đi bộ. Tim vừa rơi ra ngoài cửa kính mất rồi. Vừa chui ra ngoài đã thấy Cảnh sát giao thông ập đến. “Lão tài gia” đầu gấu đậu sai vị trí khiến cả đống xe bị tắc lại thành chuỗi đằng sau. Lão gật gật với cảnh sát rồi vít ga biến mất tiêu. Sợ quá! Lái xe Busan. 

“I am in Busan”

Nửa tháng sau chuyến đi khó quên ấy, tôi bất ngờ bắt gặp lại hình ảnh cầu Gwangan trên màn bạc khi đang ngồi rạp xem “Chiến binh Báo Đen”. Cầu Gwangan kìa, con gái tôi thì thầm. Cây cầu vượt biển dài 7,4km giờ sáng rực vì hàng vạn ngọn đèn vàng với hàng trăm ngàn hiệu ứng ánh sáng. Những chiếc ô tô rượt đuổi nhau nghẹt thở với phong cách của… “Tài xế Busan”. Tôi đã đi qua cầu Gwangan để sang phần đất liền bên kia thăm chùa Haedong Yonggungsa.

Cây cầu và cảng biển hôm ấy rơi rớt nắng, đẹp đến nỗi tôi cứ ngỡ mình đang đóng phim. Hèn chi các nhà làm phim Hollywood đã chọn địa điểm này cho siêu phẩm của họ. Giờ thì Báo Đen đã chình ình một bức tượng trên con đường ven biển Gwangalli. Tôi không thể quên Busan. Sau này mỗi lần bật bản “The moment”, trong giai âm saxophone réo rắt của Kenny G., tôi lại nghe thêm tiếng hải âu chíu chít, và cả ánh nắng vàng cuối đông đang chờn vờn trên gò má lạnh giá.

Khách sạn Kimchee quả là thông minh khi ngay cổng vào đã vẽ một đôi cánh thiên thần lên tường với dòng chữ “I am in Busan”, xa xa là cầu Gwangan trên mặt biển. Chẳng ai từ chối làm một tấm ảnh khi đứng giữa đôi cánh thiên thần ấy. Và tôi, cũng có một đôi cánh thiên thần!