Giờ học văn hóa của các em trường Giáo dưỡng số 2
Cô đơn giữa cuộc đời
8 tháng sống tại Trường Giáo dưỡng số 2, đã giúp cho cậu bé N.V.H dần xa được với thứ chất trắng chết người, nhưng những mặc cảm với bản thân, với hoàn cảnh gia đình thì dường như vẫn luôn đeo bám lấy nó. Trong câu chuyện của mình, H chỉ cúi mặt trả lời và luôn miết ngón tay trên mặt kính.
Sinh ra ở xã nghèo tại huyện miền núi Tiên Yên, Quảng Ninh, tuổi thơ của H là một chuỗi những điều bất hạnh mà điều gì cũng quá với sức chịu đựng trong lứa tuổi của nó. H nghe mẹ kể lại thì khi được 2 tuổi bố nó mất. Cho đến bây giờ chưa một lần H được biết mặt bố, tất cả chỉ được hình dung qua những lời kể của mẹ. Nhà nghèo, cuộc sống của 2 mẹ con H đều trông vào mấy sào ruộng khoán.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua cho đến một ngày mẹ nó đổ bệnh, người ta phát hiện ra mẹ nó bị ung thư. Gần một năm chống chọi với căn bệnh quái ác, rồi người mẹ cũng bỏ nó mà đi. Đó là năm 2010, khi H vừa tròn 12 tuổi. Kể từ đó, H cũng bỏ học luôn. Không còn ai thân thích bên cạnh, H nhớ tới người bác ruột họ đằng mẹ đang sinh sống, làm ăn ở tại Móng Cái. Dù mới chỉ gặp một đôi lần, nhưng cũng là chỗ mà H có thể bấu víu, nó quyết tâm dồn hết số tiền trong nhà để đến với người bác ruột.
Ra đến Móng Cái, H tìm đến nhà người bác, nhưng chỉ được một vài ngày nó chỉ nhận được sự đối xử lạnh nhạt trong ngôi nhà lạ lẫm. Và một ngày nó bị tống cổ ra khỏi đó mà không cần biết lý do. Lang thang ở mảnh đất phố thị, nó chẳng biết làm gì ngoài việc chui vào các hàng Internet để chơi điện tử. Ở đấy nó tìm thấy niềm vui, được gặp và làm quen với nhiều bạn bè. Hết số tiền mang theo người, nó xin đi làm rửa bát thuê tại một quán ăn. Dù công việc bận tối ngày nhưng nó vẫn không bỏ được sự đam mê với những trò chơi điện tử. Rồi nó tính kế ăn cắp tiền của bà chủ và ném vào những trò chơi ảo ở trên mạng. Mỗi lần chỉ vài ba chục nghìn nhưng số lần tái diễn cứ ngày một nhiều thêm.
Và cho đến khi bị phát hiện nó bị đánh một trận thừa sống thiếu chết và bị đuổi cổ ra khỏi quán. Hết chỗ dung thân, nó lang thang theo những thằng bạn quen được từ những quán điện tử và từ đó nó biết thế nào là ma túy. Nó đi theo lũ bạn bè để trộm cắp lấy tiền hít ma túy và sống qua ngày. Ban đầu là gà, chó, vật nuôi cho đến tất cả những gì bán được, cứ quy ra tiền là nó ăn trộm đem đổi lấy ma túy. Sau này khi đã sành sỏi, H được phép tham gia vào những phi vụ “ăn hàng” lớn hơn. Nó bị bắt khi công an phá được một ổ nhóm chuyên trộm cắp xe máy lớn. Tuy nhiên do chưa đủ tuổi vị thành niên nên H được gửi vào Trường Giáo dưỡng. Sống trong môi trường cách xa với ma túy, H đã cắt được cơn và dần trở nên nhanh nhẹn. Nó bảo: “Ở trong này em có được một cuộc sống ổn định, không phải lo nghĩ nhiều, nhưng hơn năm nữa khi ra trường rồi em cũng chẳng biết mình sẽ phải đi đâu, làm gì, em còn chỗ nào để mà về nữa đâu. Các thầy cho em học nghề gò hàn, em chỉ mong sẽ học được một nghề để nuôi sống được mình và không còn phải lang thang nữa. Em sẽ cố gắng để trở thành một người tốt”…
Thèm một vòng tay của mẹ
Tuy đã bước vào tuổi 17, nhưng trông N.N.K.T chỉ như cô bé 13,14, duy chỉ có khuôn mặt là già giặn hơn tuổi. Dù tự khoe mình là một người từng trải, dù đã cố nhiều lần cắn môi để khỏi phải khóc, nhưng T vẫn không ngăn được những dòng nước mắt khi nhắc đến câu chuyện của mình. T là chị cả trong gia đình có 4 chị em gái ở Quỳnh Nguyên, Quỳnh Phụ, Thái Bình. Bố mẹ đi làm ăn xa, từ bé T lớn lên bằng tình yêu thương của ông bà nội. Tuổi thơ của cô bé luôn được bố mẹ bù đắp sự thiếu hụt tình cảm bằng tiền. T bảo: Bố mẹ cho tiền em thường xuyên, em xin bao nhiêu bố mẹ cho bấy nhiêu, không bao giờ hỏi là em cần làm gì hay cần chi tiêu gì. Em không muốn tiết lộ cho ai biết về quá khứ của bản thân em, nhưng em nghĩ mình không thể giữ mãi được, em muốn nói ra những gì em đã trải qua với các bạn cùng trang lứa với em để các bạn biết rằng người vấp ngã như em biết đứng dậy được là điều tốt.
- Em còn nhớ lần đầu tiên mình sử dụng ma túy không?
- Em nhớ chứ. Khi đó em mới 13 tuổi, em chơi rất thân với người anh họ hơn em 8 tuổi, một lần người anh họ sử dụng ma túy, em tò mò lại gần và hỏi xem đó là thứ gì. Anh ấy bảo “ma túy đấy, có muốn thử không?”, em chẳng nghĩ gì cả, chỉ gật đầu đồng ý. Lần đầu tiên khi biết đến ma túy, em nôn thốc nôn tháo, không ăn được và chỉ muốn nằm.
- Em có biết đến tác hại của ma túy hay không mà lại muốn thử?
- Em biết, nhưng tại em nghĩ không ai chơi với em, không ai quan tâm đến em, em bị dồn vào bước đường cùng, em sử dụng ma túy để cho qua ngày, để giải tỏa những khó khăn trong cuộc sống.
- Em biết mình nghiện từ khi nào?
- Em biết mình nghiện sau khi sử dụng khoảng 4, 5 lần gì đó, không có thuốc là bắt đầu lên cơn. Những lúc đó thường ngứa ngáy, vật vã không chịu được, em tìm đến ông anh họ em, lúc đấy mới biết là mình nghiện. Những lần đầu, đi chơi với anh họ, anh em cho hút cùng, những sau này, em tự bỏ tiền ra nhờ ông anh giới thiệu cho vài người thân quen, muốn sử dụng cứ gọi điện thoại, người ta sẽ mang đến tận nơi.
- Một ngày em dùng hết bao nhiêu ma túy?
- Nếu bình thường một ngày em chơi hết 1 phân ma túy. Những lúc có tiền, em thường mua nhiều rồi giấu ở dưới gối, dưới đệm, còn trong ví thì lúc nào cũng có.
- Em dùng ma túy đã khi nào bị công an phát hiện chưa?
- Chưa! Nếu không có lần em bị sốc thuốc thì sẽ không bao giờ bị phát hiện ra. Ở nhà em là người ít tiếp xúc với mọi người, cửa phòng em lúc nào cũng đóng, chẳng ai dám lên, cứ ai lên phòng là em hét ầm nhà nên ai cũng sợ chẳng ai dám lên, duy có lần đó bố mẹ gọi em xuống ăn cơm nhưng không thấy trả lời nên mới bảo em em lên gọi. Lên đến nơi nó hét ầm nhà, bảo bố mẹ là chị làm sao ở trên tầng bị sùi hết cả bọt mép. Lúc đấy em vẫn còn biết, nhưng sau đó là lịm đi, không biết gì nữa. Gia đình khi đó mới biết là em nghiện ma túy, cho em đi cai ở tư nhân. Nhưng cai ở đấy cũng chỉ để dứt cơn thôi, về nhà một thời gian là em lại nghiện lại, mọi người không cho tiền nữa thì em trộm cắp vặt trong gia đình để đi mua ma túy. Cứ mỗi lần như vậy là bố mẹ, ông bà lại xích em vào, không cho dùng phương tiện liên lạc, cách ly không cho em gặp ai. Sau này, hết cách, bố mẹ mới phải viết đơn cho em vào Trường Giáo dưỡng.
- Bố mẹ biết chuyện có động viên em nhiều không?
- Bố em thì có, còn mẹ, em không tiếp xúc với mẹ nhiều nên mẹ cũng không động viên gì. Khi đưa em vào trường mẹ đã từng hứa sẽ lên thăm em, nhưng kể từ khi vào đây chỉ có bố là lên thăm em. Trước khi dính vào ma túy em đã từng suy nghĩ điều làm em chán, em dính vào ma túy chỉ vì mẹ.
- Bây giờ em có muốn nói gì với bố mẹ không?
- Em muốn gửi lời đến bố em đã cho em tìm lại cuộc sống mới khi bố đưa em vào đây giúp cho em thành người lương thiện như trước kia, nếu bố vẫn để em ở ngoài thì em nghĩ sẽ chẳng bao giờ thay đổi được. Còn với mẹ, trong 16 năm qua điều em luôn ước ao nhất là chỉ một lần được mẹ ôm em vào lòng, nếu mẹ dành tình cảm cho em thì mẹ đã làm điều đó rồi. Em nghĩ mẹ thương em chỉ trên quan niệm em cần tiền thì cho chứ không cần biết em cần gì ở mẹ. Với những người cùng trang lứa như em ai cũng mong muốn được bố mẹ quan tâm, che chở chứ không phải vì những đồng tiền mà bố mẹ đánh mất những gì mà bố mẹ đang có là một người con.
Kỳ 2: Khi trẻ em giết người - nỗi đau đến từ đâu?