Cuối năm thế giới đồng cốt vào mùa

ANTĐ - Hà  Nội cuối năm ngột ngạt và vội vã. Những gương mặt dù non tơ thư sinh hay nhăn nheo phụ  lão cũng đều hối hả, cuồn cuộn chảy với hàng hóa, xe cộ, căng mình bươn chải để kết thúc vòng quay 365 ngày mưu sinh, vật lộn. 

Nhưng từ đâu đó, một  ông già áo lụa, nhai trầu, đeo bị nheo mắt bảo tôi: Mày có "căn" cao lắm! "ra phủ"  đi con ạ!.. Ông nói rồi chìm vào dòng đời đầy bụi tục... Tôi đi tìm cái "căn" ấy và giật mình kinh ngạc: giữa  đô thị cuồng quay khủng khiếp này có một thế giới cực kỳ sinh động, nhưng huyền bí, ảo mờ như khói nhang phảng phất, quấn quyện lấy đời thường. Thế giới  đồng cốt đang vào mùa "tiệc" hầu bóng. Cũng hối hả, tất bật với những cuộc mưu sinh cho thế  giới tâm linh và cả cho cõi  trần tục, kim tiền…

Gã trai ga- lăng và sành điệu tên Vinh là viên chức một ngành Bảo vệ pháp luật. Đi xe phân khối lớn, tiêu tiền ngoại, uống rượu Tây, biết sát phạt làm vui… và anh cũng đã tốt nghiệp Đại học ở Úc, thích xem phim kinh điển, hát nhạc ngoại và là một cán bộ trẻ có năng lực. Tóm lại, Vinh rất đời, thậm chí "hơi bị" văn minh thời thượng… Bất ngờ hẹn tôi cuối tuần đến nhà, không quần Jean, giày khủng bố mà quần Tây áo sơ mi tóc cắt gọn rất đứng đắn, Vinh bảo: "Hôm nay tôi lên điện hầu đồng. Mời ông đến dự!..".

Ảnh internet

 

Vấn hầu "lên bóng"

Dừng xe trước căn nhà mặt phố  Hàng Quạt, Vinh đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ bên ngách phải, vẫy tôi theo. Căn nhà rộng, nhiều cây, rất đông người và vô vàn những bức tượng lớn nhỏ ngoài vườn và tọa trên các bậc  điện thờ, chen kín cờ quạt, hương đèn cùng rất nhiều đồ thờ cúng. Đây là điện thờ  của ông Thạnh, một chủ nhang (người mở  điện) có dinh cơ (điện) đồ sộ và thanh thế nhất Hà Nội và cũng có thể  là nhất nước hiện nay. Điện chia làm năm tòa, có  nhiều tầng. Tầng nào cũng rất nhiều tượng sơn đỏ. Hai con rồng kết bằng vải ngũ sắc, mắt rực sáng màu đèn, miệng phun lửa điện tử, uốn lượn ôm cả trần nhà. Xung quanh rất nhiều hương nhang thật và hương nhang chạy điện. Bên chân những bức tượng lớn là voi, ngựa, rắn, thuyền bè, tiền  âm phủ, vàng… cùng nhiều hình nhân hàng mã nhưng to gần như thật. Phủ khắp tường điện là  một bức tranh khổng lồ mô tả thế giới, cuộc sống chốn thần linh. Trước điện là một tấm thảm nền đỏ, riềm ngũ sắc lóng lánh rộng chừng 3m2 để người hầu tế lễ. 

Tiếng trống, phách, đàn nhị, thập lục, chuông, mõ… và tiếng hát ầm ĩ  phát ra từ bốn chiếc loa lớn do "dàn nhạc sống" gọi là đoàn Cung văn  biểu diễn. Họ gồm ba đàn ông gày đét, môi thâm đen cùng một phụ nữ đầu vấn khăn nhung, rực rỡ son phấn, đang thay nhau hát vào hai chiếc micrô dựng ngang tầm mặt. Họ ngồi khoanh chân, mặt vô cảm nhưng hát cuồng nhiệt và bền bỉ. Con nhang (những người theo thế giới đồng cốt) ngồi vây quanh điện với đủ mọi bộ dạng, lứa tuổi. Những ông quan chức to béo, complê đĩnh đạc lẫn tay thanh niên tóc nhuộm đỏ và vài gương mặt cô hồn như tội phạm, cùng thành kính, nghiêm cẩn bên những bà già nhai trầu và mấy cô mắt xanh, môi đỏ... 

Kim đồng hồ chỉ 2 giờ, lanh lảnh tiếng vang từ quả chuông làm bằng đuôi quả bom cắt ra. Một người mặc bộ đồ lụa trắng toát lóng lánh, tóc chải bóng mượt, mắt môi xanh đỏ, tay đeo găng, chân mang tất cũng trắng muốt tha thướt đi ra. Quả thật, dù có giàu tưởng tượng đến mấy tôi cũng không ngờ đây là Vinh "hồi", một “tay chơi” có hạng và chưa từng thiếu một món hưởng thụ nào của cõi trần. 

Vinh ngồi khoanh tròn trước điện, mặt hơi ngửa, hếch mũi nhìn rất khoan thai, tự mãn. Ánh mắt lạc thần đang nhìn vào khoảng không vô tận. Bốn người hầu dâng quỳ bốn góc thảm làm nhiệm vụ chăm lo khăn áo mũ giày cho Vinh. Đó là  một gã phì nộn, quần áo nhàu nát, hở  cúc, lòi cả tảng mỡ núng nính, đầu cắt trọc lởm chởm, mặt to như cái đĩa, đỏ gay và  miệng ngoe ngoét nước trầu đỏ. Tay thứ hai bé  như nắm chắt, dúm dó trong bộ quần áo thun dính sát người. Nước da nhợt, nhẵn nhụi bọc lấy cái cơ thể mà bộ phận nào cũng nhọn, dài và sắc. Hắn thoăn thoắt duỗi những móng tay cong vút, đỏ choét vuốt lại xấp áo óng ánh toàn gấm lụa hàng chục màu khác nhau xếp ngay ngắn bên cạnh một chiếc gối bọc nhung thêu thùa rồng phượng. Gã  béo khệnh khạng ôm ra một đống những kiếm, đao, truỳ, côn... bằng đồng, thép và gỗ sơn đỏ.  Phía sau chúng là một bà trạc tuổi quá trung niên, mắt lờ đờ như ngái ngủ đặt lên  điện mâm lễ vật đầy ngộn những bánh kẹo, hoa quả, nước khoáng, cô ca, nước ngọt, bia lon, thuốc lá, chè, cà phê, bò khô, ô mai… rượu trắng và rượu tây. Bà kia lanh chanh như chủ  hàng cá đem ra một khay đựng đầy vòng đeo cổ,  đeo tay, trâm, khuyên… và các loại chổi, son phấn… 

Tiếng trống phách đổ dồn, giọng hát hầu ẽo uột dồn chặt gian phòng. Hương nhang nghi ngút cháy. Các con nhang thi nhau vái, lầm rầm khấn khứa. Vinh khoác áo choàng đỏ tươi thêu hình rồng sau lưng. Bốn hầu dâng thoăn thoắt và nhịp nhàng mặc áo, đeo găng, cài trâm, phủ khăn… cho Vinh (lúc này mọi người phải gọi Vinh là cô, vì căn (là cái gốc ở cõi âm) của Vinh do một công chúa  đời Trần (một trong những người mà thế giới  đồng cốt thờ) nắm giữ). Hai bà già giúp cô  thắt đai, kéo cho phẳng áo, gã béo thì đưa hương nhang và đón đỡ đồ lễ khi cô  bỏ ra. Trong vòng 20 phút, Vinh đã thành một mệnh quan triều đình. Mũ áo cân đai oai vệ, trùm khăn  đỏ kín mặt. Con hầu, đầy tớ, văn võ bá quan (là bốn hầu dâng và đoàn cung văn) răm rắp hầu hạ. Tiếng cung văn đang rên rỉ bất ngờ cao vóng, đổ dài. Mõ, trống, chuông… khua dồn dập. Cô  đang ngồi lắc lư như say sóng, bất ngờ hất tung khăn trùm đầu. Hầu dâng vươn người đỡ rất  điệu nghệ. Cô lại vỗ gối đánh bộp rồi  đứng vụt dậy, đón vũ khí từ tay hầu dâng chống nạnh múa tiến, múa lui, phải trái, dẻo không kém nghệ sỹ thực thụ. Mặt cô hồng rực, mắt long lanh nhìn thẳng mà không trọng tâm, mũi hếch, miệng hé như cười, trông khác hẳn… người trần. Bỏ vũ khí, cô kẹp tám nén nhang rừng rực cháy vào kẽ ngón tay múa tiếp. Múa chừng 10 phút trong tiếng ca riết róng của cung văn ù đặc màng nhĩ thì cô ngồi. Vậy là hết một giá hầu trong 12 giá của một vấn hầu.

Đám hầu dâng thỉnh thoảng đưa nước, rượu, thuốc cho cô thưởng thức. Mỗi lần như thế bọn họ lại phải kín đáo lấy quạt giấy che cho cô dùng và sau lại đưa hai tay đỡ lấy lễ  cô ban cũng là những đồ đó và ra sức uống, hút. Sau mỗi vấn hầu cô lại rút tiền từ ngăn kéo trước mặt từng tờ 50, 100 nghìn đồng kẹp vào kẽ ngón tay ném ra ngoài. Hầu dâng nhặt lấy thả vào cái chuông làm bằng đuôi quả bom cho cung văn. Ấy là cô thưởng cho cung văn hát hay, trống phách giòn, lên nhịp… Cũng sau mỗi giá hầu, lại có người đem những mâm đầy lễ vật chia đều cho tất cả mọi con nhang có mặt, gọi là tán lộc (phát lộc). Liên tục những con nhang lê đầu gối đến gần bỏ tiền (từ 100 nghìn đồng trở lên) vào một chiếc đĩa, cúi đầu dâng lên cô và ghé tai cô xin những ham vọng cụ thể nào đó dưới trần. Cô nhận lời, lục tiền lẻ trả con nhang đó một ít rồi quay sang người khác. 

Vấn hầu kéo dài 5 tiếng. Cung văn không ngừng hát, Vinh uống hết hai chai rượu, hút hết hai bao thuốc và liên tục nhảy múa. Các bà già 70- 80 mươi ngồi phục cả buổi đều khỏe mạnh và  hoạt bát như thường… Đó là một vấn hầu thành công vì không xảy ra rơi khăn, vỡ chén, tắt nhang hương; cung văn hát trôi chảy và hồn cô Bơ  (một công chúa đời Trần) đã nhập vào người hầu…

Các con nhang nói: hầu bóng là làm lễ tế vị thần mà mình mang căn của họ, để xin họ xá tội, giải tai ương, ban phúc lộc. Khi hầu mình được giao lưu trò chuyện với họ, nghe họ dặn dò, chỉ bảo và nhiều khi hồn họ quay về nhập vào mình, nhờ thân xác mình phán bảo những kẻ xung quanh về tội, đức, phúc, họa... Muốn hầu thì phải có điện. Hà Nội hiện có chừng hàng trăm điện, đền, miếu, phủ chuyên dùng cho hầu bóng. Vậy là thành phố này không chỉ người trần đua chen quyền chức, đất đai, hộ khẩu, mà các thần thánh cũng cần có rất nhiều những "văn phòng", "trụ sở" để xuống làm việc với nhân gian.

Ảnh internet

Những người mang căn số

Tàn cuộc vấn hầu, ra khỏi điện Vinh lại vận quần jaen uống rượu tây và ngậm ba số, vít ga xe phân khối 70- 80 km/giờ... bó vỉa, đánh võng xe qua những khúc cua phố phường, lao đến tiệm bi-a máy lạnh, karaoke trán nhăn theo cao độ, giậm nhịp chân cho một giai điệu của Madona bốc lửa nào đó…  Có nghĩa là vinh lại phàm tục hết mình. Vinh bảo: Thế giới này ai cũng có thể là con nhang. Hầu đồng, đàn bà bây giờ ít hơn đàn ông, bà già ít hơn giới trẻ và người có văn hóa, chức vị, học vị nhiều hơn những người không có. Các sếp, các “quan”  hay các vị doanh nhân cứ trước và sau khi ký  hợp đồng, hay nhận thầu công trình hoặc bầu cử  chức vụ đều lên điện múa dẻo như thiên nga. Các sếp trong cơ quan hành chính trước và sau bầu cử, thay đổi nhân sự cũng biện (sắm sửa) những lễ hàng trăm triệu lên xin hoặc "lại quả"  thần thánh chu đáo lắm. 

Con nhang sùng tín còn là những bà  già, chị bán rau, anh bán hàng rong đến ông già  về hưu dưỡng lão. Nói chung là mọi ngành, mọi nghề đủ cả. Vinh còn biết: có rất nhiều vị quan chức trong các cơ quan Nhà nước cứ đi nước ngoài về là cởi complê là  ôm đao, cầm giáo mác gỗ nhảy múa cả ngày. Trong vấn hầu tôi thấy người ta xếp rất nhiều chỗ  cho trẻ con ngồi xem. Có đứa chưa biết đọc nhưng cũng gập người vái lia lịa. Mồm lẩm bẩm liên hồi, hỏi nói gì thì không biết.

Theo các con nhang thì bất cứ  là ai, ở đâu, làm gì nếu có căn số  thì cũng đều tìm được đến cửa phủ, đều hóa thành con nhang. Trước khi là con nhang, họ thường có người nhà, bạn bè thân thích hay rủ đi xem hầu, chia lộc. Những người chưa hề  biết hầu bóng là gì mà vẫn theo thì gọi là bắt đồng nổi. Vinh cũng là kẻ bị  bắt đồng nổi. 

Vinh kể: Năm Vinh 14 tuổi là một học sinh nhút nhát, lực học trung bình. Một lần cô  giáo gọi lên bảng, Vinh không trả lời câu hỏi mà  chằm chằm nhìn cô phán linh tinh. Từ đó Vinh liên tục xem bói cho bất cứ ai dù không được nhờ, không được tiền. Vinh bảo khi đó miệng cứ nói nhưng trong đầu rỗng không, chẳng hề suy nghĩ gì, đầu óc không chỉ huy được miệng…Vinh bỏ ăn, bỏ học, sinh hoạt thất thường. Có người bảo đi cúng, xin Thày nói: Vinh bị bắt đồng nổi, đáng ra có phúc  được hưởng lộc nhưng vì phát tiết bừa bãi, không làm lễ cúng xin nên bị thu phép,  không xem bói được nữa. Tuy nhiên để sống yên ổn thì phải ra phủ hầu đồng… 

Có cô gái ở phố  Bạch Đằng là dân buôn bán dạt lên Hà Nội, từ  bé đến lớn chưa từng biết cửa đền, chùa hay thắp hương, khấn vái bao giờ. Thế mà cô gặp một ông thày bói. Ông này hướng dẫn có 3 ngày (bình thường mọi người là ba năm) cô gái vô thần này ra phủ, lên điện múa như một con nhang sành điệu lâu năm. Chỉ  những ông thày bói, thày cúng, chủ điện mới biết căn số của người đời. Mấy ông thày bói vẫn cứ phán với các con nhang rằng, ông này có căn, bà kia có căn, mà đã có căn là phải hầu đồng. Căn là cái gốc của mỗi người ở cõi âm do một trong khoảng 20 vị thánh thần nắm giữ.  Người có căn số bắt buộc phải ra phủ nếu không sẽ chết bất  đắc kỳ tử hay phải gánh muôn ngàn tai ương… Ra phủ phải có thày kèm học và phải làm  đại lễ. Người muốn ra phủ phải sắm đàn mã gồm những đồ hàng mã sau: Voi, ngựa, rắn, bè mảng, thuyền, 5 hình nhân, một bà chúa, 12 cô sơn trang, một linh vật tam đầu cửu vĩ (ba đầu chín đuôi), bốn khăn phủ diện (trùm mặt) xanh, đỏ trắng, vàng; khăn xếp đỏ, áo đỏ cùng rất nhiều thứ khác như gương lược, sổ bút, trứng gà, gạo trắng và vô vàn sớ. Thầy làm lễ sang khăn cho con nhang với khá nhiều thủ tục khắt khe và cung văn sẽ thỉnh văn (hát). Khi đã là con nhang thì một năm  ít nhất phải hầu một lần. Tất cả những lễ  trọng, nhất là trong tháng tiệc (tiệc của thần linh) nhất định không được bỏ. Đó là: tháng giêng đi chùa Hương, lên Lạng Sơn hầu cô Bắc lệ, quan Giám sát, vào Tam Thanh (Lạng Sơn) hầu Thánh mẫu... tháng hai lên Tuyên Quang hầu cô Bé Minh Nương, cô  Cấm; tháng ba về Phủ Giày (Nam Định) hầu tiệc Mẫu, tháng  mười vào Bến Thuỷ (Nghệ An) hầu ông Hoàng Mười… Khi đã có đồng thì  kiêng thịt chó, kiêng tỏi. Cũng từ đó tất cả  mọi hay dở, họa phúc ở đời người ta đều cho là tại sự hầu hạ người mang căn của mình đã chu đáo hay chưa.

Hỗn độn âm dương

Nếu xét đơn thuần là một hình thức sinh hoạt văn hóa thì hầu bóng ở  Hà Nội khá hổ lốn, pha tạp. Từ con nhang, chủ điện đến người hầu đều tâm niệm và sùng tín những cô, cậu cách đây hàng mấy trăm năm nhưng trong lễ hầu họ lại mời cô, cậu hút thuốc 555, xì gà; uống bia lon, ăn ô mai…  những sản phẩm của cơ chế thị trường vừa kém văn minh vừa hại sức khỏe. Trong vấn hầu, người quan trọng thứ hai là hầu dâng, tất cả mọi cử chỉ đều cúi đầu dâng, đỡ rất thành kính nhưng anh ta vẫn đeo điện thoại bên người và  thỉnh thoảng cúi xuống gầm điện vừa nói vừa cười rất tự nhiên. Đặc biệt là lời hát của  đám cung văn. Ngoài những lời cổ nói về sự tích, hành trạng, công đức… của các vị thánh, thần thì mỗi đoàn đều thêm pha những kiểu nhạc, khúc đoạn lời lẽ khác nhau theo ý thích. Ví dụ đang hát giọng hầu họ xoay sang vọng cổ, ví dặm hay quan họ, thậm chí cả nhạc đỏ. Có đoạn nói về cậu Hoàng nào đó từ  giã quê hương đi đánh giặc thì cung văn hát: "trước lúc đi xa cậu muốn nghe một câu hò ví…". Trong trang trí cũng vậy. Điện thì vẽ cảnh thủy cung, điện thì vẽ  không trung. Cảnh nhà chóp hiện đại lẫn cung đình cổ điển… rất bát nháo.

Các con nhang khẳng định, 90% những gã  đàn ông nếu làm chủ điện, cung văn hay hầu dâng thì đều hóa thành đồng cô (người có đồng nhưng mang căn cô. Chỉ người nam giới mang nữ  tính). Họ thường ăn nói ẻo lả, đi lại  õng ẹo không bao giờ yêu người khác giới hay nếu có vợ thì cũng bỏ. Móng chân móng tay để dài, sơn đỏ và đặc biệt rất thích đồ dùng phụ nữ… 

Đồng cô làm hầu dâng thường chia hai đẳng cấp sang hèn rõ rệt. Cấp sang thì tiền thưởng, tiền lộc rất cao, ai có nhiều tiền mới mời được. Có hầu dâng chạy sô mỗi ngày 3-4 vấn hầu. Mỗi vấn mang về vài chục triệu đồng, sắm nhà hộp, xe SH, đeo đầy vàng ngọc. Mùa tiệc, ngày giáp tết, đầu năm thì các hầu dâng, cung văn hạng sang chạy sô hàng mấy trăm km/ngày, hơn cả những ca sĩ nhạc trẻ. Hầu dâng cấp thấp thì làm không đủ ăn. Cái sang hèn không phụ thuộc vào khéo tay, chịu khó, sạch sẽ hay ngoan ngoãn mà do một số người cho rằng hầu dâng đó có căn đẹp hay hợp căn với người kinh doanh… 

 Đồng cô thường tập trung thành từng nhóm, cặp nhau thành từng đôi sống như  tình nhân. Họ chí chóe cấu véo, bấu chí nhau ngay trước điện mà không hề ngại. Sở thích là đeo trang sức và đánh bài ăn tiền, chấm hết. Giới đồng cô còn một nguồn thu khá cao khác là buôn nhẫn ngọc bán cho các con nhang là những bà quý tộc hâm mộ họ. Nhiều đồng cô có cả một túi nhẫn mà  theo hắn nói là tiền tỷ để bán dần. Không ít các đồng cô cấu kết với các hiệu vàng, các  đường dây buôn đá quý để làm ăn. Tất nhiên các con nhang là khách hàng thường rất nhiều tiền, thành kính và không bao giờ dám thử  xem nhẫn ngọc thật hay giả, giá đắt hay rẻ. Có  con nhang đã bỏ ra 20 triệu mua phải chiếc nhẫn ngọc bằng… nhựa Trung Quốc nhưng không dám báo công an, thậm chí không dám nói lại với gã đồng cô  nọ... 

Tôi đã dự một vấn hầu nổi tiếng lớn bởi người hầu là một mệnh phụ  phu nhân đức cao vọng trọng. Con nhang đông kín điện và ai cũng giàu sang, chức tước. Tôi không ngờ  cung văn có giọng hát mượt mà, óng ả và  réo rắt khác thường đó là một nghệ sỹ  hát chèo danh tiếng nhất trên sân khấu Việt Nam, trên ti vi và  trong lòng người hâm mộ. Cũng áo chùng, bôi son, trát phấn và anh hát say mê không khác gì đang biểu diễn ngoài đời. Tiền lộc ném ra nhiều như nước, không có loại dưới 200.000 đồng và hình như  có cả tiền Mỹ... 

Vinh nói: Nghệ sĩ này 5 năm trước nhiều lộc vô kể, nay đã kém thiêng nhưng một vấn hầu cũng phải đem về ít cũng 30-50 triệu. Các nghệ sĩ làm cung văn cho đồng bây giờ  rất nhiều, toàn ở các nhà hát Chèo, Tuồng cả, "giờ hành chính" là ở  điện, phủ chứ không phải ở sân khấu; bầu sô là các chủ điện, chủ nhang, và  danh tiếng trong con nhang chứ không phải dân chúng.  

Nghệ sĩ ở các đoàn nghệ thuật cấp tỉnh, huyện đi hát cho đồng đền nay cũng rất nhiều. Khi con nhang của xã hội  đông dần, người giàu ra phủ ngày một tăng thì  nhu cầu kén cung văn nổi tiếng không chỉ trên chiếu  điện mà phải cả trên sân khấu cũng trở  nên "sốt". Nghe nói có nghệ sĩ nổi tiếng giá cho một vấn hầu cao nhất lên tới 200 triệu. Nay các nghệ sĩ  khác theo chân anh rất nhiều. Giá một vấn hầu của họ không bao giờ dưới tiền triệu. 

Theo Vinh thì: nghệ sĩ đi hát hầu là vì họ cũng như người khác, đó là có căn thì phải đi hầu. Khi đi hầu họ có nghề thì họ hát. Thời kinh tế thị trường các ông quan lớn, bà lớn lên điện thường tìm cung văn sang trọng, hát hay nên họ không tiếc tiền bỏ ra mời gọi. Các nghệ  sĩ nhạc cổ truyền thường thu nhập không cao gặp phải những "sô" diễn bằng nửa năm lăn lộn họ càng bị hấp dẫn. Nhiều nghệ sĩ  hát mãi thành có căn và cũng phải ra phủ, lên hầu như bao con nhang khác… Họ bảo: làm nghệ  sĩ cho đời mà bạc quá thì làm con hát cho cõi âm lại nhẹ mình.

Tôi không bàn đến việc hầu bóng, lên đồng này nguồn gốc từ đâu; có mê tín hay không? và liệu nó có vai trò trong đời sống văn hóa tâm linh hay nó đang bị biến tướng như thế nào? Bởi việc ấy là của các nhà nghiên cứu và quản lý văn hóa. Nhưng nếu các nhà quản lý văn hóa đến dự các buổi hầu đồng đình đám như thế này thì sẽ thấy!